Chương trước
Chương sau
Có lẽ do tâm đầu ý hợp nên khi Hàn Đông vừa mới xuống xe, Kiều San San và Hàn Nguyệt liền quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, mặc dù không nhìn rõ dáng người nhưng hai mẹ con họ vừa nhìn là đã nhận ra.

Hàn Nguyệt nhiều lần thấy Hàn Đông qua màn hình, với lại có máu mủ ruột rà nên cô bé vừa nhìn thấy bóng dáng Hàn Đông liền cất tiếng nói non nớt:

- Ba...

Sau đó Hàn Nguyệt nắm tay mẹ, cố gắng chạy về phía Hàn Đông.

Kiều San San xúc động mỉm cười, môi hơi run, cùng Hàn Nguyệt đi đến chỗ Hàn Đông, đôi mắt tràn đầy dịu dàng.

Hàn Đông cảm xúc dâng trào, bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt cười khanh khách, sờ vào mặt của Hàn Đông rồi hôn vào đó hai cái.

Cô bé mặt mày hớn hở, trông rất vui.

Mấy ngày trước, Kiều San San không nhịn được bèn cho con biết, nói rằng ba sắp trở về, hỏi cô bé có vui không, lúc đó Hàn Nguyệt vui tới mức không ngủ được, mỗi ngày trước khi ngủ đều nằm trên giường, hai tay ôm trước ngực, hai mắt mở to, trong miệng lẩm bẩm:

- Ba sắp đến thăm con, ba sắp đến thăm con rồi...

Giờ phút này nhìn thấy Hàn Đông, tâm trạng của Hàn Nguyệt vô cùng vui sướng, khó mà diễn tả bằng lời, cô bé vẫy tay, nói:

- Mẹ ơi, mẹ lại đây nè!

Kiều San San nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt nồng nàn, mỉm cười nói:

- Mấy hôm nay Hàn Nguyệt cứ lẩm bẩm tên anh, xem nó vui chưa kìa!

- Anh cũng nhớ hai mẹ con em lắm.

Hàn Đông nói, sự mong đợi của Hàn Nguyệt không phải mong đợi của Kiều San San sao? Sở dĩ Hàn Nguyệt lại tỏ ra nhớ nhung như vậy, bên trong nhất định có liên quan đến những biến đổi ngầm của Kiều San San, nếu không bản thân không có cha bên cạnh, đối với đứa trẻ hai, ba tuổi mà nói có tầm ảnh hưởng lớn được bao nhiêu.

Kiều San San hai mắt hơi đỏ, nói:

- Em và Hàn Nguyệt đều rất tốt.

- Nguyệt Nhi rất ngoan, Nguyện Nhi nhớ ba!

Hàn Nguyệt nói, được bế trong lòng Hàn Đông, khuôn mặt nhỏ bé dán sát vào mặt Hàn Đông, cảm giác rất ấm áp, thân thiết.

Hàn Đông vô cùng dịu dàng, hôn một cái lên trán Hàn Nguyệt rồi nói:

- Ba cũng nhớ công chúa Nguyệt Nhi đáng yêu lắm!

- Ba ơi, Nguyệt Nhi đói bụng.

Hàn Nguyệt nũng nịu.

Kiều San San cười, nói:

- Lúc nãy nó nói nó đói bụng, nhưng nhất định phải đợi anh đến rồi đi ăn cùng nhau.

Hàn Đông cảm động, nói:

- Nguyệt Nhi của chúng ta đói rồi, vậy thì đi ăn thôi, nhất định phải ăn cho thiệt là no.

- Dạ!

Hàn Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cả người dựa vào Hàn Đông, còn một tay nắm lấy tay mẹ.

Kiều San San nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay ra kéo cánh tay Hàn Đông.

Cả nhà ba người hạnh phúc đi vào một khách sạn, đến căn phòng mà Kiều San San đã đặt trước, nhân viên phục vụ nhanh chóng đem đồ ăn lên.

Những thứ này đều do Kiều San San đặt trước, trong tay của cô là tấm thẻ Vip của khách sạn lớn Nhạc Phú Sơn, tấm thẻ này do Kiều San San lấy từ Thư ký của cha cô, đúng lúc phát huy công dụng.

Trong lúc ăn, Hàn Nguyệt vẫn cứ ngồi bên cạnh Hàn Đông, cầm chén cẩn thận, ăn vài miếng đồ ăn, rồi quay đầu lại, nghiêng cái đầu nhỏ, chớp mắt nhìn Hàn Đông ăn cơm, khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên, vô cùng hạnh phúc.

Hàn Đông đưa tay xoa đầu Hàn Nguyệt, sau đó gắp cho Hàn Nguyệt miếng bánh ngọt chà bông mà cô bé thích nhất.

Hàn Nguyệt vui vẻ nháy mắt, dùng muỗng múc cẩn thận đưa lên miệng, cắn từng miếng nhỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn đó giống như lo lắng lập tức ăn hết hạnh phúc trong chiếc muỗng ấy vậy.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Hàn Nguyệt, Hàn Đông vừa buồn cười vừa đau lòng.

Đứa con gái ngoan ngoãn này lại không thể ở bên cạnh mình, thật là tiếc.

Chỉ có điều, tình hình bây giờ của Hàn Đông, hắn vốn không thể để Hàn Nguyệt ở với mình, có lẽ chỉ đợi sau khi Hàn Đông về hưu thì mới có khả năng này.

Nhìn thấy ánh mắt áy náy của Hàn Đông, Kiều San San nói:

- Mỗi ngày Nguyệt Nhi đều rất vui vẻ, ông ngoại và bà ngoại rất thương nó, hàng ngày đều chơi với nó, anh đừng thấy nó ngoan như vậy, lúc nghịch ngợm cũng làm người ta đau đầu lắm.

Nghe thấy mẹ nói xấu mình, Hàn Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nhìn Kiều San San vẻ mặt oan ức, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, trên khóe miệng còn dính một chút vụn bánh ngọt.

Hàn Đông khẽ cười, kéo Hàn Nguyệt lại bên cạnh, nói:

- Nguyệt Nhi ngoan nhất.

Hàn Nguyệt rạng rỡ hẳn lên, ôm lấy Hàn Đông, nghịch ngợm làm mặt quỷ với Kiều San San.

Dùng cơm xong, Hàn Đông và Kiều San San dẫn Hàn Nguyệt đi chơi, nơi này có một khu vui chơi cho thiếu nhi, có rất nhiều trò chơi.

Vừa nghe Hàn Đông nói dẫn mình đi chơi, Hàn Nguyệt đã vui đến nỗi nhảy lên, vô cùng vui sướng.

Dù là buổi tối nhưng khu vui chơi lại có rất nhiều người, đều là những trẻ em được người lớn dẫn đi chơi.

Hàn Nguyệt vui sướng ngồi lên một con ngựa gỗ trước, sau đó chơi đạp vịt một lát.

Nhưng rất nhanh sau đó cô bé liền cảm thấy chán, chủ yếu là cô bé chơi một mình, còn Hàn Đông đứng xem bên cạnh.

Nhìn thấy Hàn Nguyệt không vui lắm, Hàn Đông bèn nói:

- Nguyệt Nhi nè, ba dẫn con đi chơi xe điện đụng nha!

Lúc nãy ánh mắt của Hàn Nguyệt cứ hướng về phía khu xe điện đụng náo nhiệt kia, Hàn Đông nghĩ rằng Hàn Nguyệt rất thích.

Quả nhiên Hàn Nguyệt vừa nghe thấy, lập tức thả chân ra khỏi con vịt rồi nhảy lên kéo lấy tay của Hàn Đông chạy qua khu xe điện đụng.

Hàn Đông mua vé xong, dẫn theo Hàn Nguyệt vào sân chơi, ngồi lên chiếc xe điện, một tay ôm lấy Hàn Nguyệt, tay kia cầm bánh lái.

Hàn Nguyệt ngồi trong lòng Hàn Đông, hai tay cũng nắm lấy vô lăng, vừa kêu vừa la, khuôn mặt đỏ ửng cả lên.

Kiều San San đứng bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ của hai cha con, Kiều San San cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Màn chơi xe điện đụng nhanh chóng kết thúc, trong đó có tất cả sáu xe đang chơi, ngoại trừ có một cậu bé chừng chín tuổi là một mình điều khiển ra thì những chiếc còn lại đều là người lớn và con em họ.

Cùng với tiếng nhạc ầm ĩ kia thì mấy chiếc xe điện đụng tới đụng lui, tiếng thét chói tai của các bạn nhỏ truyền đến.

Hàn Đông giúp Hàn Nguyệt điều khiển xe điện, phản ứng nhanh, thao tác nhuần nhuyễn, mỗi lần có người đến đụng đều không làm được gì.

- Ba thật là giỏi.

Hàn Nguyệt vui vẻ gọi to, để cổ vũ cho Hàn Đông, cô bé thường xuyên nghiêng người hôn vào má Hàn Đông.

Nhìn cha con vui đùa với nhau, Kiều San San nở nụ cười, con gái ít có dịp gặp cha mình, vậy hãy để nó vui chơi cho thoải mái.

- Người đẹp dẫn con đi chơi à.

Lúc này bên cạnh xuất hiện giọng cười cợt nhả của một người đàn ông.

Tâm trạng của Kiều San San rất tốt nên không nổi giận với người đàn ông này, chỉ gật đầu nói:

- Đúng vậy, con tôi và ba nó đang chơi trong kia.

Cô nói như vậy cũng chỉ vì để tên này biết mà bỏ đi.

- Thế à?

Tên đó tiến gần thêm một bước, hất cằm về phía sân chơi.

- Là người chơi rất hay trong kia à?

Kiều San San gật đầu, cũng không nhiều lời.

Người này rảnh rỗi đến bắt chuyện, cô cũng không quá để ý.

Mặc dù như vậy nhưng người đàn ông kia lại không quan tâm, mà gã cầm chiếc máy ảnh đeo trước ngực lên, nhắm về phía Hàn Đông và Hàn Nguyệt, nói:

- Cô bé thật đáng yêu, tôi chụp hình cho nó.

Kiều San San nhíu mày, cảnh giác nói:

- Anh làm gì vậy, không cho anh chụp con gái tôi.

- Người đẹp đừng căng thẳng, chỉ là chụp một tấm hình thôi.

Người đàn ông nghiêng đầu, nói:

- Có thể cô không biết, tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, người bình thường mời tôi chụp, chưa chắc tôi đã đồng ý, chỉ vì con cô quá dễ thương nên tôi muốn chụp vài tấm, đến lúc đó không chừng có thể được đăng lên báo, biết đâu một công ty nào đó muốn tôi tìm cô bé để chụp quảng cáo thì sao.

Kiều San San không để ý một chút nào đến một loạt lợi ích mà người đàn ông nói, điều cô bận tâm là thân phận của Hàn Đông, chụp hình với Hàn Nguyệt không thích hợp, cho dù là chụp thì là chụp riêng tư, làm sao có thể cho phép người khác chụp rồi gửi đi lung tung được.

Người đàn ông kia cũng không biết có lai lịch thế nào, mặc dù gã nói là vì Hàn Nguyệt đáng yêu mới chụp nhưng ai biết được gã có ý định gì.

- Dù anh có lai lịch thế nào, tôi cũng nói cho anh biết, không cho phép anh chụp.

Kiều San San nghiêm nghị, nói.

- Người đẹp à, đừng làm căng như vậy.

Người đàn ông kia vẫn mặt dày cợt nhả, nói:

- Lại không phải là chuyện gì to tát lắm.

Nói xong, đúng lúc xoay ống kính, lập tức ấn nút chụp.

“Tách” một tiếng, hình ảnh của Hàn Đông và Hàn Nguyệt đã được chụp lại.

Tất nhiên, trên máy ảnh xuất hiện dáng vẻ đáng yêu của Hàn Nguyệt, cô bé đang giơ tay lên, mở miệng hét ra tiếng thét chói tai.

- Anh làm gì đó?

Kiều San San tức giận nói, đưa tay ra cướp lấy chiếc máy ảnh, cô tuyệt đối không cho phép sự tồn tại của mình và Hàn Nguyệt lại ảnh hưởng không tốt đến Hàn Đông, cho nên rất coi trọng mọi nguy cơ tiềm ẩn.

Người đàn ông cũng không ngờ Kiều San San bỗng nhiên giận đến nỗi động thủ, chiếc máy ảnh trong tay bị Kiều San San cướp rồi.

Khi gã còn chưa kịp tìm cách ứng phó thì Kiều San San đã tức giận mở máy ảnh ra, kéo cuộn phim ra, do dùng lực quá mạnh nên nắp đậy của máy bị bể.

- Ôi, máy ảnh của tôi...

Tên đó la lên một tiếng, bước về phía trước giật lấy chiếc máy ảnh.

Bây giờ Kiều San San vô cùng căm ghét con người này, sự xuất hiện của gã đã làm hỏng tâm trạng của cô, hiện tại cuộn phim bị hủy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thấy tên kia đến cướp máy ảnh, cũng không giành với gã nữa, Kiều San San liền đưa máy cho gã, nói:

- Không được chụp nữa!

Khi người đàn ông đó nói: “Tôi chụp rồi thì sao”, phản ứng của đôi tay lại chậm nửa nhịp, kết quả không bắt được chiếc máy ảnh, nó rơi xuống đất, bể thành nhiều miếng.

- A...

Người đàn ông kia bỗng trợn tròn mắt, trừng mắt nói với Kiều San San:

- Không ngờ làm hư máy chụp hình của tôi, hôm nay cô chạy không thoát rồi!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.