Chương trước
Chương sau
Hàn Đông vẫn còn lưu luyến, ngồi trong xe, trong đầu luôn quanh quẩn tiếng cười nói vui vẻ với Hàn Nguyệt trong đêm ấy, còn có đôi mắt long lanh như giọt nước của Kiều San San.

Gặp nhau khó chia tay còn khó hơn, trong lòng Hàn Đông cảm xúc mênh mông, trăm cảm xúc lẫn lộn.

Chiếc ô tô dần dần chạy đến khu thành phố Phù Thành, sau đó thẳng tiến hướng Đông đến thành phố Ninh Sung.

Thành phố Ninh Sung nằm ở khu phía Bắc của tỉnh Tây Xuyên, cùng với thành phố Phù Thành, thành phố Khôn Dương là lân cận nhau.

Chẳng qua, so sánh nền kinh tế phát triển cùng với thành phố Phù Thành, thành phố Khôn Dương, thành phố Ninh Sung lạc hậu rất nhiều.

Hàn Đông sở dĩ chọn thành phố Ninh Sung để khảo sát, chủ yếu vì muốn tìm hiểu nguyên nhân nền kinh tế của thành phố Ninh Sung luôn lạc hậu. Nên biết bất kể về mặt vị trí địa lý hay nền kinh tế mà nói, thành phố Ninh Sung thật ra không tệ. Một mặt nó cùng với thành phố Phù Thành, thành phố Khôn Dương lân cận, cách thành phố Thục Đô của tỉnh Tây Xuyên cũng không xa, điều kiện phát triển may mắn, nền kinh tế lại không làm nên, nhất định có những nguyên nhân khác. Ngoài ra mặt khác, thành phố Ninh Sung đang trong thời kỳ giải phóng, nền tảng công nghiệp xem như tương đối tốt, tuy Hàn Đông chưa từng làm việc tại thành phố Ninh Sung, nhưng cũng từng nghe qua người ta bàn luận về tình hình tổng thể của một số thành phố tỉnh Tây Xuyên, đối với thành phố Ninh Sung cũng có chút ấn tượng.

Ô tô ra khỏi thành phố được khoảng nửa giờ đồng hồ, liền ra khỏi phạm vi của thành phố Phù Thành, tiến vào địa giới của thành phố Ninh Sung. Chạy thêm một đoạn, liền hiện rõ khác biệt so với thành phố Phù Thành.

Dãy nhà hai bên đường tương đối mà nói, đều rất cổ xưa.

Hơn nữa Hàn Đông cảm thấy bụi đất nơi này rất lớn, những lá cây đều bám lấy bụi mù mịt, bề mặt của ô tô, cũng có thể nhìn thấy một lớp tro bụi dày đặc.

Tình trạng như vậy, sẽ gây ấn tượng đầu tiên không tốt đối với người vừa đặt chân đến thành phố Ninh Sung, ít ra từ phương diện này, bộ máy của thành phố Ninh Sung đã làm việc không tốt.

Đương nhiên, Hàn Đông đến thành phố Ninh Sung, không phải đến khảo sát bộ máy lãnh đạo của thành phố Ninh Sung, chủ yếu muốn tìm hiểu rõ về nguyên nhân lạc hậu của nền kinh tế của thành phố Ninh Sung, rốt cuộc là nhân tố của thể chế, hay là do con người. Nếu nguyên nhân là thể chế, như vậy phải tìm đúng bệnh, lấy thuốc trị đúng, đồng thời tổng hợp lại tình hình của tất cả các khu trong nước, đưa ra phương thức cải tiến tương ứng.

Tuy nói rằng Phó chủ nhiệm Ủy ban cải cách dẫn theo đội đến các tỉnh khu để khảo sát công việc, bề ngoài trông rất viễn cảnh, oai phong có oai phong, nhưng Hàn Đông vẫn muốn có được vấn đề thực sự, đối với kinh tế của nhà nước có một số tác dụng, mà không phải chỉ đi một chuyến như vậy.

Ngồi trên xe, Hàn Đông nhìn quang cảnh bên ngoài, trong lòng thoắt hiện lên vài điều.

- Rầm...

Một tiếng rầm vang lên, lập tức thân xe rung lên một cái, người trên xe cũng theo tác động mà hướng về phía trước, một số người nhanh chóng đưa tay nắm lấy chỗ tựa của vị trí phía trước. Còn có một số người không kịp phòng bị, không có phản ứng kịp thời, phần đầu liền va vào phần ghế phía trước, tuy nhiên may thay phần ghế được bao bằng loại vải mềm, cho nên không bị tổn thương, nhưng đầu vẫn còn nghe tiếng ê ẩm, khó chịu, những người này không chịu được liền chửi mắng lên.

Nhất thời, trong xe tràn ngập tiếng chửi mắng, tiếng khóc của trẻ con, còn có người chất vấn.

Hàn Đông không bị va chạm, hắn liền phản ứng trong giây đầu tiên, chắc chắn là tai nạn xe, nhưng xem dáng vẻ chiếc xe không có vấn đề to lớn, chỉ là không biết tình huống thế nào thôi.

Lúc này tài xế và người phục vụ sớm đã xuống xe, bên ngoài cũng vang đến tiếng cãi nhau.

Hành khách trong xe lần lượt đi xuống tìm hiểu vấn đề.

Hàn Đông cũng đi theo mọi người xuống xe, chỉ thấy phía trước là chiếc xe tải chở hàng, chiếc xe tải và xe khách đụng vào nhau, một bên đèn của xe khách bị hư hỏng.

Từ vị trí của hai chiếc xe xem ra, hiển nhiên vào lúc sắp va chạm nhau, tài xế xe tải nhanh chóng bẻ lái quẹo cua, cho nên chiếc xe không trực diện va chạm.

Như vậy tuy khiến chiếc xe khách va chạm ít đi, nhưng chiếc xe tải lại đụng vào cây cột điện bên đường. Cây cột điện bị gãy ở giữa, khúc phía trước vừa đúng đè lên phần trên của chiếc xe tải.

Còn phần trên của chiếc xe tải, chứa không phải hàng hóa, mà là những người với quần áo rách nát, có người lớn tuổi có trẻ nhỏ, có nam và nữ, lúc này cũng đang lộn xộn.

Cây cột điện bị gãy đè xuống, một đầu đè lên đầu xe của chiếc xa tải, ngoài ra một đầu lại đè lên phần thân của xe, bên trong chắc hẳn có người bị đè, lúc này đều là những tiếng kêu cứu của mọi người.

Hàn Đông nhăn mày lại, không ngờ lại gặp phải chuyện này, vậy thì buổi họp của mình cùng với đám người Hồng Tiến Phong đành phải trì hoãn lại.

- Mày lái xe kiểu gì vậy, đường rộng như vậy, không có mắt sao?

Một người đàn ông hung dữ nói, anh ta là tài xế lái xe tải, anh ta tiến lên trước nắm vào cổ áo của tài xế xe khách, lúc nói chuyện nước bọt dường như văng vào mặt của tài xế xe khách.

Tài xế xe khách cũng không phải người hiền lành, anh ta ra sức nắm lấy tay của đối phương, trong tay cầm lấy chiếc mỏ lết giơ lên, trong miệng chửi mắng:

- Rõ ràng là mày, ở đây giới hạn là bốn mươi kilômét mày không thấy sao, lái nhanh như vậy, vội đi chết hả.

Tài xế chở hàng nhìn thấy trong tay của tài xế xe khách có vũ khí, nhất thời không dám đi lên, liền quay lưng về, đi vào buồng lái xe tài cũng lấy ra một cây mỏ lết, hung hăng xông lên phía trước.

- Dừng tay.

Vang đến một tiếng hét lớn, là một người đàn ông trung niên mặc áo Vest lên tiếng quát tài xế xe vận tải dừng lại, ông ta chải lệch phân, xem dáng vẻ có chút tháo vát,

- Đại Ngưu mày làm gì thế, đừng làm lỡ việc chính.

Sau tiếng quát của người đàn ông, tài xế đã kiềm nén nỗi giận rất nhiều, ông ta tức giận phun nước bọt trên mặt đất, rồi mới quay về, ngồi vào vị trí lái xe.

Người đàn ông trung niên đi vào trong xe, nghe được tiếng kêu bên trong, thần sắc của anh ta có chút thay đổi, bên cạnh còn có một người đàn ông đi theo ông ta, cũng có chút hồi hộp.

- Chúng tôi đi trước.

Người đàn ông trung niên nói, nhanh chóng bước lên ngồi bên cạnh vị trí cầm lái.

Thông thường vị trí lái xe của chiếc vận tải có ba chỗ ngồi, người đàn ông phía sau cũng bèn lên xe.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Đông không khỏi dấy lên một luồng nghi ngờ.

Cột điện ngã lên thân xe, người trong đó chắc chắn bị thương, nhưng tại sao tài xế và hai người đàn ông này không hỏi đến, còn vội vã bỏ đi.

- Chết người rồi... chết người rồi...

Trên xe lúc này truyền đến một tiếng kinh hồn, sau đó liền có người nhanh chóng nhảy xuống,

Hàn Đông tiến lên vài bước, lúc này nhìn thấy rõ quần áo của vài người nhảy xuống vô cùng rách nát, tóc tai bù xù, đen đúa, vừa nhìn trông như ăn mày.

Điều này càng khiến Hàn Đông kinh ngạc hơn.

- Chắc hẳn lại có lãnh đạo lớn nào đi khảo sát tại thành phố Ninh Sung.

Lúc này một người đàn ông có dáng vẻ cán bộ đứng bên cạnh lên tiếng.

Hàn Đông quay đầu lại hỏi:

- Sao có thể nhìn ra được?

Người đàn ông nhìn Hàn Đông một lượt, cười nói:

- Rất đơn giản, thành phố Ninh Sung thường làm như vậy, chỉ cần có lãnh đạo lớn đến thành phố khảo sát, họ đưa những kẻ lang thang, ăn mày vào xe rồi kéo đến gần thành phố Phù Thành, làm sạch môi trường xung quanh, đợi lãnh đạo lớn đi một vòng trong thành phố, đám người đáng thương này đi theo hướng của khu thành phố Phù Thành, không thì đi theo con đường quay về thành phố Ninh Sung, các quan lớn ở trong thành phố Ninh Sung không nhìn thấy họ nữa.

Trong lòng Hàn Đông không khỏi dậy lên nổi tức giận, không nhờ thành phố Ninh Sung lại giả tạo thái bình.

Khó trách vừa nhìn thấy đám người trên xe đều nghèo nàn, thảo nào trên xe dù có người bị thương, tài xế và hai người kia vẫn không nhìn đến, chỉ lo vội rời khỏi.

Họ vốn dĩ không xem những kẻ lang thang, ăn mày là người, sống chết, đau đớn của đám người này, căn bản không hề khiến họ đau xót, trong lòng đám người này chỉ muốn làm thế nào đưa số người đáng thương này xuất cảnh, sau đó dễ dàng lừa gạt lãnh đạo cấp trên.

Hoặc theo cách nói, dù đối với họ đưa hết đám người lang thang, ăn mày tập trung lại đưa ra ngoài để ứng phó với kiểm tra thì còn có thể lý giải, dù sao bất kỳ lãnh đạo nào cũng không hy vọng cấp trên đến khảo sát lại nhìn thấy cảnh tượng không tốt.

Nhưng hành vi xem thường sinh mạng như vậy, khiến cho Hàn Đông không hiểu cũng không chấp nhận được.

Những kẻ lang thang, ăn mày tuy bẩn thỉu, tuy không có quyền làm chủ cho bản thân, nhưng ít ra họ đều là những sinh mạng sống.

Họ là người, không phải vật hy sinh.

Trong lòng Hàn Đông vô cùng tức giận.

Lúc này nhìn thấy hai người ngồi bên vị trí lái xe đang đi xuống, lớn tiếng quát tháo số người vừa nhảy xuống mau chóng lên xe, thậm chí còn ra sức dùng chân đá.

Điều này càng khiến Hàn Đông tức giận hơn, hắn lớn tiếng quát:

- Dừng tay, mấy anh làm thế còn là người sao?

Bên cạnh Hàn Đông, lúc này cũng có vài người đứng đó, họ cũng là tài xế bên xe khách, nhìn thấy tình huống trước mắt, cũng vô cùng đồng tình với đám người đáng thương, nhìn thấy Hàn Đông lên tiếng bất bình, đám người này cũng dần hùa theo.

- Tao nói, không liên quan đến tụi bây.

Người đàn ông trong trang phục Vest nhìn thấy nhiều người đứng ra, có chút lo lắng, tuy nhiên anh ta nhắm chuẩn mục tiêu vào Hàn Đông, vì lúc nãy anh ta nhìn thấy Hàn Đông là người đầu tiên đứng ra lên tiếng.

- Sao lại không liên quan đến chúng tôi, anh không biết trên xe có người bị thương sao, còn xảy ra án mạng, anh không biết sao, đi như vậy, anh còn có tính người không.

- Đúng, đám quan lại ngoài việc nịnh bợ lãnh đạo, chính là không biết làm việc.

- Nên lôi đi xử bắn.

Hành khách phía sau lần lượt giúp đỡ Hàn Đông, trong số họ có người của thành phố Phù Thành, có người của thành phố Ninh Sung, dù sao hai người này cũng không biết họ, cho nên họ đứng ra, có cảm giác nhiều người thế mạnh, cộng thêm chiếm lấy đạo nghĩa trên hết, cho nên lên tiếng cũng không khách sáo.

Nhìn thấy tình hình trước mắt có chút không ổn, người đàn ông mặc áo Vest liếc mắt, nói:

- Ai nói tụi tao không lo cho họ, tụi tao không phải muốn nhanh chóng đến thành phố Phù Thành tìm bệnh viện sao, nơi này trước sau không có nhà dân hay cửa hàng nào, sao chữa trị cho họ đây.

Lời của anh ta hoàn toàn lừa gạt người khác, nếu đã xảy ra chuyện, trước tiên quan trọng nhất là gọi số điện thoại khẩn cấp 120, mà không phải vội bỏ đi.

Tuy nhiên Hàn Đông cũng chú ý đến, tuy hai người này không gọi 120, nhưng trong đám người vừa bước xuống từ xe khách, sớm đã có người gọi đến số điện thoại khẩn, lúc này nếu tên này cho xe tải chạy, ai biết họ sẽ đưa đám người đáng thương này đến đâu, sinh mạng của những người bị thương thì rất khó nói đến.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.