Chương trước
Chương sau
Hàn Đông biết Tô Xán ở tỉnh Giang Bắc nhiều năm như vậy, cũng đã tạo được chút thế lực, mà Lạc Minh Liễu lại là trợ thủ quan trọng của y, nay Lạc Minh Liễu đảm nhận chức Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc, phụ trách các bộ phận giao thông, thủy lợi; đó đều là những bộ phận béo bở, theo lý mà nói, một Phó chủ tịch tỉnh mới được đề bạt lên không bao lâu như Lạc Minh Liễu, thường đều được sắp xếp phụ trách một số bộ phận không quan trọng, còn sở dĩ như vậy, chủ yếu là vì Tô Xán đã nhúng tay trong quá trình đó.

“Nếu Lạc Minh Liễu đúng là có vấn đề thật, vậy thì xử lý ông ta sẽ là một đòn đả kích không nhỏ cho Tô Xán.”

Trong lòng Hàn Đông cân nhắc trước sau, vốn dĩ khi vừa tới tỉnh Giang Bắc, Hàn Đông không có chủ ý nhắm vào Tô Xán, hơn nữa cố gắng không chọc vào y, tránh dẫn tới những phiền phức không đáng có.

Nhưng sự việc hiện tại, lại không tránh khỏi có quan hệ tới Tô Xán, vậy thì Hàn Đông phải nghĩ cho thật rõ ràng.

Lạc Minh Liễu có thể nói là một cán bộ quan trọng do Tô Xán bồi dưỡng, tương đương với Hồng Tiến Phong và Hàn Đông vậy, nếu lần này bị điều tra ra là có vấn đề, Lạc Minh Liễu nhất định là chạy không thoát, hơn nữa còn ảnh hưởng gián tiếp tới Tô Xán, chí ít sẽ khiến cho một số người nhà họ Tô cảm thấy Tô Xán nhìn người không chuẩn, và sẽ thay đổi trong cách đánh giá y.

Tình cảnh của Tô Xán và Hàn Đông kỳ thực cũng có chút tương đồng, y tuy là cháu nội của ông cụ Tô, nhưng thế lực của nhà họ Tô cũng là một tập hợp vô cùng phức tạp, bên trong cũng không thiếu sự cạnh tranh, đối với sự phát triển của Tô Xán, một số nhân vật ở tầng trên của nhà họ Tô cũng đang trong quá trình quan sát.

Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Đông quyết định trước mắt không nghĩ chuyện của Tô Xán nữa, dù sao có vấn đề thì mình đi điều tra, tra được ai thì tính người đó, cũng chẳng cần suy xét nhiều như vậy.

Chỉ có điều đối với người tố cáo thần bí kia, Hàn Đông vẫn mãi không thể liên hệ được, từ sau hôm gửi tin nhắn cho Hàn Đông, người đó không còn chủ động liên hệ với Hàn Đông nữa. Còn Hàn Đông vẫn gọi điện, nhắn tin cho anh ta, nhưng chẳng có bất cứ hồi âm nào, cứ như người đó không hề tồn tại vậy.

Hàn Đông cũng từng nghĩ qua, có lẽ người này cũng đã biết mình tìm ra được một số manh mối, biết mình sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này, cho nên mục đích của anh ta coi như đã đạt được, vì vậy trực tiếp rút khỏi, tránh cho bản thân anh ta bị dính vào trong chuyện này.

Dù người tố cáo luôn không xuất hiện, nhưng Hàn Đông cũng chẳng phí tâm sức mà suy nghĩ tiếp về anh ta.

Bất kể người này có mục đích gì, chí ít anh ta làm như vậy cho kết quả tốt là được.

Tuy đã điều tra ra một số manh mối, nhưng Hàn Đông chẳng vội vàng gì, vừa tiến hành kiểm tra, nghiên cứu tình hình vận hành kinh tế của thị trường tỉnh Giang Bắc, vừa tiến hành tiến thêm một bước trong việc kiểm tra tính xác thực trong nội dung thư tố cáo.

Ngoại trừ tổ của Hàn Đông, hai tổ khác cũng điều tra được không ít manh mối.

Từ những manh mối này có thể phán đoán, nội dung thư tố cáo có tới 60% là sự thật.

Hàn Đông kêu Hứa Song đem những tư liệu đã thu thập được chỉnh lý lại môt phen, sau đó liền niêm phong cất giữ cẩn thận.

Hàn Đông cũng đã nghĩ kĩ, thông qua điều tra của bản thân mình, nhiều nội dung trong thư tố cáo đích thực là đáng tin, vì vậy hắn chuẩn bị sau khi về Yến Kinh, sẽ đem tư liệu chuyển giao cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Nghĩ rằng có những tư liệu này, nếu Ủy ban Kỷ luật Trung ương có tiến hành điều tra chính thức, cũng có thể nhanh chóng làm rõ vấn đề, dính dáng tới ai, nên xử lý thế nào, cũng không cần Hàn Đông lo lắng suy nghĩ nữa.

Ngày 29, Hàn Đông dẫn theo đoàn người có liên quan lên máy bay bay về Yến Kinh.

Lần đi giám sát này, xem như đã kết thúc rất viên mãn.

Lần này Hàn Đông dẫn đội tới cơ sở để kiểm tra, tổng cộng đã đi bốn tỉnh, theo thứ tự là tỉnh Tây Xuyên, tỉnh Vân Điền, tỉnh Việt Tây và tỉnh Giang Bắc.

Từ tình hình điều tra, có không ít vấn đề tồn tại.

Đương nhiên, cũng có không ít điểm sáng.

Hàn Đông sau khi quay về Yến Kinh, chuẩn bị tổng kết một phen, sau đó sẽ giao lưu một chút với Chủ nhiệm Mạnh Xuân Đức, đến lúc đó sẽ có một số vấn đề cần phải có những quy định tương ứng.



Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông đã nhận được tin tức, tỉnh Tây Xuyên đã chính thức bắt đầu mở rộng tân tiêu điểm Phú Nghĩa, nguyên Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa là Lâm Phương Tri được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Vinh Châu, tiếp tục kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa.

Ngoài ra bộ máy Thành ủy thành phố Vinh Châu cũng tiến hành điều tra, Lam Nguyên Ninh đã ngồi lên vị trí Bí thư Thành ủy.

Những tình hình này, khiến Hàn Đông cảm thấy tương đối hài lòng.

Sau khi về Yến Kinh, Hàn Đông liền về qua nhà trước, gặp ông nội, đem chuyện lần này nói qua với ông, đặc biệt nhắc tới chuyện của tỉnh Giang Bắc, ông nội cũng chẳng thể hiện thái độ gì, chỉ là kêu Hàn Đông nghĩ kỹ rồi hãy làm.

Thái độ của ông nội, trên thực tế là buông tay để Hàn Đông đi làm những gì hắn cho là đúng. Đó là một dạng biểu lộ sự tin tưởng đối với Hàn Đông, giống như đôi cánh của chim ưng cuối cùng đã cứng cáp, cần một mình đi ngao du tới những nơi càng cao, càng rộng lớn hơn nữa, chứ không phải vĩnh viễn được che chở dưới thân diều hâu.

Nhưng đối với việc của cụ Trần, ông nội có khen Hàn Đông mấy câu, ông nói:

- Cái ông Trần này tính tình ngoan cố, suy nghĩ lúc nào cũng thích lao vào chỗ bế tắc, phương thức xử lý lần này của con khá lắm, lão Trần còn đặc biệt gọi điện tới khen ngợi con đó.

Hàn Đông bất giác có chút xấu hổ, trên thực tế chuyện về Vưu Tuấn Anh, Hàn Đông cũng chẳng làm gì khác, trên cơ bản chỉ là làm theo sự thật, nhưng không ngờ cụ Trần lại vì vậy mà hài lòng về hắn, xem ra suy nghĩ của người già, nhiều lúc cũng rất là khó đoán.

- Đặc sản mà cụ Trần nhờ mua, con vẫn chưa mang qua bên đó được.

Hàn Đông mỉm cười, đáp.

Ông cụ Hàn nói:

- Ừ! Con thu xếp thời gian qua đó một chuyến, ông ấy có một mình, cũng tẻ nhạt lắm, con tới trò chuyện cùng ông ấy cũng tốt, cũng không cần băn khoăn gì.

Hàn Đông biết ông nội sắp xếp như vậy, cũng là để mình có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với những thế hệ đi trước, đạt được càng nhiều hơn nữa sự tán đồng của họ, như vậy rất có lợi cho sự phát triển sau này của mình.

Ở Trung Hoa, vĩnh viễn không được coi thường những ông lão cả ngày chỉ biết trồng hoa dọn cỏ, năng lực của bọn họ có thể lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh đó.

Ăn cơm trưa cùng ông nội, buổi chiều đợi sau khi ông ngủ trưa rồi, Hàn Đông liền hẹn Hàn Mạn Lương ra, chuẩn bị đem số tiền hắn có trong tay đưa cho Hàn Mạn Lương thông qua danh nghĩa đầu tư, sau đó Hàn Mạn Lương lại tiếp tục đem đi Hồng Kông đầu tư, như vậy để cho Kiều San San trực tiếp mở một công ty ở Hồng Kông, vậy thì sau này Kiều San San cũng có sự nghiệp của chính mình, dù ở đâu thì địa vị cũng không quá thấp, như vậy Hàn Đông cũng không cần quá lo lắng cho hai mẹ con họ.

- Hàn Đông! Không ngờ cậu còn nhiều tiền riêng như vậy.

Hàn Mạn Lương vừa nghe Hàn Đông có nhiều tiền riêng như vậy, cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng biết số tiền này của Hàn Đông nhất định là rất trong sạch, anh ta cũng biết tình hình của Tập đoàn Đông Thăng, biết số tiền này của Hàn Đông đối với Tập đoàn Đông Thăng mà nói, kỳ thực chẳng là cái gì.

- Xem ra vẫn phải gây dựng sự nghiệp thôi, cậu xem anh khổ sở như vậy, cả năm chẳng kiếm được mấy đồng, nhưng cậu chẳng cần làm gì, đã kiếm được cả đống tiền như vậy.

Hàn Đông nói:

- Sao tôi chưa từng thấy anh khổ bao giờ vậy nhỉ? Khổ sở thì làm sao mà đi bao gái đây? Sáng nay ông nội có nhắc tới anh đó, anh mau mau mà kết hôn đi.

Vừa nghe tới ông nội, vẻ mặt Hàn Mạn Lương liền tỏ vẻ đau khổ, buồn bực mà nói:

- Tìm đâu ra người thích hợp mà kết hôn đây, kệ đi, chúng ta trước hết đừng nói chuyện này nữa, vẫn là nói chuyện đầu tư đi. Hàn Đông! Sau khi cậu chuyển tiền cho anh, anh sẽ tới Hồng Kông đăng ký một công ty về truyền thông, vừa hay anh cũng đang có dự định này, dứt khoát anh cũng sẽ đầu tư mấy chục triệu, tổng cộng cũng được khoảng một trăm triệu, chuyên môn phụ trách sự nghiệp bên Hồng Kông.

Hàn Đông nói:

- Số tiền này anh tạm thời đừng có đụng tới, dùng thế nào, ắt có người quyết định.

- Anh biết mà, anh chỉ nói là nhân tiện dùng món tiền này của cậu một chút thôi mà.

Hàn Mạn Lương ha hả cười, nói.

Kỳ thực sự nghiệp của anh ta cũng rất tốt, mấy bộ phim do công ty anh ta quay cũng rất được, doanh thu không ít, nên cũng không thể nói là đặc biệt thiếu tiền.



- Đúng rồi! Nghe nói lần này cậu đi xuống cơ sở, đã khiến cho Tô Xán vô cùng căng thẳng.

Hàn Mạn Lương cười, nói.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.