Chương trước
Chương sau
Không lâu sau Bạch Vũ Giai đã tới, cô mặc một thân váy trắng tạo cho người ta cảm giác siêu phàm, thoát tục.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Bạch Vũ Giai vẫn không thay đổi gì cả. Bây giờ, cô đã là nữ minh tinh nổi danh trên cả nước, cái bộ dạng thanh thuần động lòng người này sớm đã khắc sâu vào trong tâm trí của vô số khán giả Trung Hoa.

Nhìn thấy Hàn Đông, trong mắt cô hiện lên một chút tình ý, nhưng rồi cô cũng chỉ mỉm cười mà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tần Phương.

Rất nhanh, Lữ Nhạc cũng đã tới. Quan hệ của cô với Bạch Vũ Giai và Tần Phương vốn rất tốt, vừa nhìn thấy hai người, cô đã vui vẻ đi tới tán gẫu.

Còn lại Hàn Đông và Hàn Mạn Lương ngồi bên cạnh không có chuyện gì để nói, đành phải bưng chén lên chẫm rãi uống trà.

Nhìn thấy Lữ Nhạc cùng Bạch Vũ Giai và Tần Phương tán gẫu một cách vui vẻ với nhau, từ chuyện thẩm mỹ, trang điểm đến chuyện thể hình dưỡng sinh, giống như chị em nhiều năm không được gặp mặt, Hàn Đông âm thầm cười khổ trong lòng. Tần Phương và Bạch Vũ Giai nhất định đều biết được quan hệ giữa đối phương và hắn, Lữ Nhạc thì dường như có phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Bạch Vũ Giai, thế nhưng khẳng định không biết được hắn cũng có quan hệ với Tần Phương.

Hơn nữa, quan hệ của hắn với Bạch Vũ Giai chỉ sợ là Lữ Nhạc cũng không dám khẳng định chắc chắn.

Nói cách khác, trong ba người, thì Lữ Nhạc là người duy nhất không biết được chân tướng.

Nhưng xem ra bộ dáng của cô ấy cũng là vô cùng vui vẻ.

“Cũng không biết là cô có phát hiện ra sự thật không hay là chỉ cố ý không thèm nghĩ tới thôi.”

Hàn Đông bất đắc dĩ nghĩ.

Đối với Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng vẫn có chút áy náy.

Nhưng như vậy cũng không có khả năng khiến hắn có thể buông tha cho những người phụ nữ khác.

Chính bởi vì như vậy mà Hàn Đông mới cảm thấy rối rắm vô cùng.

May mà bây giờ cũng tốt, ba người phụ nữ ở chung với nhau rất hòa hợp, cũng không xuất hiện tình trạng mà Hàn Đông lo lắng.

Ăn cơm tối xong, mấy người lại tiếp tục đi hát. Phần này là sở trường của Bạch Vũ Giai thế nhưng cô cũng không có cố ý biểu hiện còn Tần Phương và Lữ Nhạc thì hát không ít.

Trên đường về nhà, Hàn Đông nói với Lữ Nhạc:

- Anh đưa khoản tiền kia cho anh Mạn Lương mang đi đầu tư rồi, để ở chỗ anh không cũng vô dụng.

Tuy rằng khoản tiền này là của Hàn Đông, và Lữ Nhạc cũng không mấy quan tâm tới chuyện tiện bạc thế nhưng bây giờ hai người họ đã là người một nhà rồi, chuyện tiền bạc trong nhà như thế nào hắn cũng muốn nói qua cho Lữ Nhạc biết, đây là sự tôn trọng tối thiểu mà vợ chồng phải dành cho nhau.

Lữ Nhạc ừ một tiếng, rồi lập tức thở dài, nói:

- Em còn đang tính lúc nào đó lấy hết tất cả số tiền đó ra rồi nằm lên đó xem thử cảm giác như thế nào, giờ thì không còn hy vọng nữa rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Ngủ trên một đống tiền thì có gì thoải mái đâu chứ.

- Nhưng mà em thấy vui mà.

Lữ Nhạc cười ha hả nói.

Ngày hôm sau, Hàn Đông được nghỉ. Hắn trước tiên liên hệ với Trần lão rồi sau đó buổi chiều mới mang theo một ít đặc sản mà Vưu Tuấn Anh nhờ mang hộ đến nhà ông.

Trần Lão ở trong một khu nhà nhỏ phía sau phố Cảnh Hưng, bốn phía đều có cây, vô cùng yên tĩnh.

Sau khi làm xong công tác kiểm tra, Hàn Đông tiến vào trong sân, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trần lão đang ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đong đưa, thoạt nhìn thật vô cùng nhàn nhã.

- Trần lão, chào ngài…

Hàn Đông cung kính nói.

Mặc kệ là Trần Lão có lập trường như thế nào, đối với người bạn đồng niên của ông cụ, trong đáy lòng Hàn Đông vẫn cảm thấy tôn kính.

- Gọi là Trần gia gia.

Trần lão không vui nói.

- Cháu chào Trần gia gia.

Hàn Đông khẽ cười nói.

Ở trong tiệc cưới của hắn, Lão Thái gia cũng đã từng nói rằng hắn phải gọi Trần lão như vậy. Thế nhưng sau đó, Hàn Đông vẫn giữ nguyên gọi là Trần lão, không ngờ, hôm nay ông ấy lại chủ động yêu cầu hắn gọi như vậy.

Trần lão lúc này mới vui vẻ trở lại, bảo nhân viên công tác nhận lấy đặc sản Hàn Đông mang đến, rồi bảo Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh.

- Tiểu tử cậu cũng không tồi đó, dám nói thật…

Trần lão vừa mới mở miệng đã khen ngợi Hàn Đông.

Tiếp theo, ông cũng cảm thấy chuyện Vưu Tuấn Anh gặp chuyện không may đúng là cũng có chút vấn đề, xem ra đúng là vẫn do kinh nghiệm không đủ.



Hàn Đông ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại trả lời lại một câu.

Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn cảm thấy nghi hoặc. Trần Lão ở trước mặt hắn nhắc tới Vưu Tuấn Anh, chứng tỏ là ông rất coi trọng cô ta, thậm chí, có thể nói là có chút cưng chiều.

- Tiểu tử cậu có phải là đang thấy làm lạ hay không?

Trần lão trừng mắt nói.

- Có phải là nghĩ rằng ta đã già nên hồ đồ rồi?

Hàn Đông cười nói:

- Đâu có ạ, cháu rất là kính nể Trần gia gia, năm đó, ngài ở phương Bắc kháng chiến, uy danh vô cùng hiển hách…

Trên mặt Trần lão ngay lập tức hiện lên nét cười, cảm thán nói:

- Đúng vậy, hoàn cảnh năm đó thật đúng là vô cùng khó khăn, không thể so với bây giờ được. Hơn nữa lại là loạn trong, giặc ngoài, nếu chúng ta không hăng hái đấu tranh thì làm sao có được cuộc sống như ngày hôm nay chứ. Nhớ năm đó, ta cũng lâm vào đường cùng…

Trần lão bắt đầu tràn đầy tình cảm nhớ lại những năm tháng chiến tranh lửa đạn kia, nhớ lại những chiến hữu đã cùng chiến đấu, nhớ lại tất cả những gì đã mất…

Con người ta, một khi tuổi đã cao thì thường thích sống lại với những năm tháng trong hồi ức. Có lẽ, với họ, nhớ loại quá khứ cũng là một cách để thẩm duyệt nhân sinh.

Hàn Đông cũng không hề cảm thấy không kiên nhẫn. Đối với những người giống như Trần lão, thì không phải ai cũng có thể được nghe bọn họ nói chuyện xưa. Ông ấy có thể ở ngay trước mặt Hàn Đông nói nhiều như vậy, chứng tỏ ông ta rất ủng hộ Hàn Đông, nếu không thì chỉ sợ ông ta thà giả bộ ngủ gật cũng sẽ không thèm để ý tới Hàn Đông.

Trần lão hồi tưởng lại một lúc lâu, sau đó mới hỏi thăm tình hình công tác lần này của Hàn Đông. Nghe Hàn Đông báo cáo xong, ông ta mới nói:

- Từ sau khi bắt đầu cải cách cho tới nay, lực chú ý của chúng ta chủ yếu vẫn luôn tập trung ở trên phương diện kinh tế, còn các phương diện khác thì vẫn không đủ sức nặng, điều này đã dẫn tới rất nhiều vấn đề. Ta biết Hàn Đông cậu làm kinh tế rất tốt, thế nhưng làm một người lãnh đạo giỏi, không chỉ biết có làm kinh tế không, mà còn phải giỏi cả việc kiến thiết văn hóa, giỏi trong việc làm lợi cho dân…

Hàn Đông nghiêm túc lắng nghe. Hắn cảm thấy Trần lão đối với một số chính sách của Trung ương vẫn có ý kiến. Tư tưởng của ông thiên về tính công bằng trong xã hội và thực trạng đời sống của nhân dân. Còn đối với việc quá coi trọng việc phát triển kinh tế, tăng trưởng GDP như hiện nay thì thật có chút phê bình kín đáo.

Mặc dù Hàn Đông không hoàn toàn tán thành với ý kiến của Trần lão thế nhưng đối với một vài vấn đề mà Trần lão nêu ra, hắn cũng cảm thấy rất đồng cảm. Hiện này, sự chênh lệch giàu nghèo đang không ngừng mở rộng ra, đại đa số của cải cũng đang rơi vào tay một số ít người, nhân tố bất ổn trong xã hội cũng đang dần tăng lên, mấy vấn đề này, quả thực phải khiến người ta coi trọng.

Trần lão nói ra một vài hiện tượng và vấn đề, Hàn Đông cũng đưa ra ý kiến của mình, rồi từ kinh nghiệm thực tế mà đưa ra một số ý tưởng kiến thiết. Điều này khiến cho Trần lão vô cùng vui vẻ, tỏ ý sẽ toàn lực ủng hộ cho Hàn Đông đi làm.

Hàn Đông và Trần lão ngồi nói chuyện ước chừng một giờ một giờ đồng hồ thì hắn liền xin phép ra về.

Hắn đương nhiên sẽ không muốn ăn cơm ở trong này.

Trần lão thì ngược lại, vẫn vô cùng vui vẻ, tiễn Hàn Đông ra đến tận cửa.

- Làm rất tốt, từ từ rồi sẽ đến. Hàn Đông, thời gian của cậu còn rất nhiều, phải cô gắng làm nhiều chuyện lợi ích hơn nữa, như vậy mới có thể xây dựng được một căn cơ tốt.

Trước khi chia tay, Trần lão nắm tay Hàn Đông dặn dò.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Trần lão, xin yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng tiến lên phía trước, không phụ sự kỳ vọng của Ngài.

Hàn Đông nhìn ra được, qua lần nói chuyện này, thái độ của Trần lão đối với hắn đã tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ còn vô cùng mong chờ ở hắn nữa.

Trần lão tuy rằng cũng giống như lão thái gia, sớm đã lui ra khỏi chính trường, thế nhưng đối với các quyết định trọng đại của đất nước, vẫn sẽ luôn đứng lên bày tỏ thái độ của mình.

Sự ủng hộ của ông ta, đối với Hàn Đông mà nói, đúng là một chuyện rất tốt.

Trần lão không phải là người thuộc thế lực nhà họ Hàn, sự ủng hộ của ông ấy, trong một trình độ nhất định nào đó, sẽ đại biểu cho việc Hàn Đông được người của một phe phái khác tán thành, đây là một chuyện vô cùng khó có được, cũng là một trong những thứ để chuẩn bị cho việc Hàn Đông tiến lên trong tương lai.



Khi về đến biệt thự Ngọc Tuyền Sơn, Hàn Đông liền đem tình huống lần này báo cáo lại với Lão thái gia một chút. Lão thái gia nghe xong cũng vô cùng vui vẻ, bảo Hàn Đông khi nào có cơ hội nhất định phải đến thăm hỏi Trần lão nhiều hơn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.