Hàn Đông lái xe, Lữ Nhạc ngồi ở vị trí lái phụ ôm lấy Hàn Vũ.
Lúc trước Hàn Đông và ông nội nói chuyện, Lữ Nhạc cùng với đám người Dư Ngọc Trân ngồi ở phòng ngoài nói chuyện.
Mà Hàn Vũ mới hơn 4 tuổi trở thành tiêu điểm của mọi người nói chuyện, thằng bé có vẻ rất khỏe mạnh kháu khỉnh, đôi mắt trông rất thông minh, nhưng bộ dạng rất quy củ ngồi ở đó giống như một tiểu đại nhân vậy.
Nó không thích người khác ôm, cho dù là bà nội hay bà ngoại ôm nó nó đều không vui, nó muốn tự mình ngồi trên ghế, bộ dáng ngồi rất nghiêm chỉnh, rất có phong thái.
Tuổi của nó không phù hợp với thể hiện như vậy, làm cho mọi người không nhịn được cười.
Hơn nữa Hàn Vũ tuy mới có 4 tuổi nhưng rất thông minh, có lúc nói chuyện giống như người lớn vậy, giọng nói, suy nghĩ làm cho người ta giật mình.
Điều này càng làm cho mọi người thích thú.
Giờ phút này Hàn Vũ được Lữ Nhạc ôm lấy, thân mình hơi hướng về phía Hàn Đông, đôi mắt sáng như sao chớp chớp mắt chăm chú nhìn lái xe, dường như muốn học lái xe vậy.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của nó như vậy, không kìm nổi giơ tay vuốt ve cái đầu nhỏ của thằng bé.
- - Ba, tập trung lái xe đi.
Hàn Vũ nghiêm trang, nói.
Hàn Đông không khỏi cười ha ha, nói:
- - Được, ba nghe lời con cưng, tập trung lái xe.
Hàn Vũ gật gật đầu, lập tức lại chăm chú nhìn Hàn Đông lái xe.
Lữ Nhạc thấy thế khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đầu thằng bé.
Hàn Vũ liền có chút không vui, bĩu môi nói:
- - Mẹ, con muốn cao lớn.
Giọng nói non nớt lập tức khiến cho Hàn Đông không nhịn được bật cười.
Hàn Đông thật ra hiểu vì sao Hàn Vũ lại nói như vậy, bởi vì không biết nghe được ở đâu nói trẻ con khi đang lớn không được sờ đầu, nếu không sẽ không cao lớn được, cho nên nó không muốn người khác sờ đầu nó.
- - Không sao, mẹ sờ đầu con một chút, con về sau sẽ càng cao, so với ba còn cao hơn nữa.
- - Thật vậy không?
Hàn Vũ vừa nghe lập tức kích động thò người ra đối mặt với Hàn Đông, vẻ mặt chờ đợi, hỏi:
- - Thật có thể cao giống ba không ?
- - Đúng vậy, còn cao hơn ba nữa.
Hàn Đông nói, tâm tư của trẻ con đôi khi làm cho người ta buồn cười, lại có vài phần cảm thán.
Thật ra Hàn Đông cũng biết, mặc dù thời gian mình chơi với Hàn Vũ không nhiều, nhưng thằng bé này lại thích mọi việc lấy mình làm gương, làm cái gì cũng đều muốn bắt chước mình.
Trong suy nghĩ của trẻ con, cha chính là một ngọn núi cao lớn nguy nga, bởi vậy bọn chúng vô cùng kính nể, toàn mơ có một ngày cũng cao lớn giống như cha.
Cho dù Hàn Vũ còn nhỏ nhưng nó thông minh như vậy, đã sớm bắt chước Hàn Đông rồi.
Bộ dạng của nó mỗi ngày đều xem tin tức không phải học theo Hàn Đông đấy sao.
Đương nhiên trong lòng Hàn Đông cho rằng thằng bé này cần phải có tuổi thơ vui vẻ ngây thơ, mà không phải từ nhỏ đã bồi dưỡng thành một tiểu đại nhân, điều này không có lợi đối với trưởng thành của trẻ nhỏ.
Cho nên Hàn Đông đã cố ý dẫn dắt Hàn Vũ, kích động bản tính của nó.
Không bao lâu đã tới Thiên Tác Cư ở Hương Sơn.
Bây giờ Hàn Đông ở Yến Kinh chủ yếu sống ở hai chỗ, một là Thiên Tác Cư ở Hương Sơn, đây là tổ ấm của Hàn Đông và Lữ Nhạc, là nhà của hắn, còn một nơi nữa là nhà tứ hợp ở gần Ủy ban Cải cách được Hàn Đông gọi là “Đông Lạc Cư”, nơi đó chủ yếu tiện cho hắn đi làm nên mới mua.
Về đến nhà, Hàn Vũ đi theo Hàn Đông như cái đuôi, khi Hàn Đông đi đánh răng, nó cũng cầm bàn chải nhỏ đứng đánh răng ở bên cạnh, khóe môi dính bọt trắng xóa, bộ dáng trông rất đáng yêu.
Đợi Hàn Đông đến phòng khách ngồi xuống, Hàn Vũ cũng học bộ dạng của Hàn Đông, ngồi thẳng sống lưng trên ghế sofa, nhìn không chớp mắt.
Thấy nó như vậy, Hàn Đông vừa buồn cười vừa trìu mến vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, nói:
- - Tiểu Vũ, nhiệm vụ của con bây giờ là vui vẻ lớn lên, tương lai mới có thể giống ba làm việc lớn, mà không phải bây giờ học ba, con biết không? Lúc ba còn nhỏ không học giống con.
Hàn Vũ vừa nghe lập tức có chút khó hiểu nhìn Hàn Đông, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghi hoặc, hỏi:
- - Ba, vậy khi nào con mới được học ba?
Hàn Đông không khỏi cười gượng, nói:
- - Thật ra trong lòng ba con luôn là một đứa con ngoan, con không cần thiết phải học ba, con là con, bây giờ con không cần phải nghĩ nhiều, con thích gì thì làm đấy, như vậy mới có thể mau lớn.
- - Thật vậy không?
Hàn Vũ có chút nghi ngờ.
Hàn Đông thận trọng gật đầu, nói:
- - Đương nhiên là thật, ví dụ như con có thể chơi cùng với các bạn, thích đồ chơi gì có thể bảo ba mẹ mua cho con…
- - Vậy con có thể mua một chiếc ô tô nhỏ không?
Hàn Vũ cẩn thận hỏi.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, ô tô nhỏ mà Tiểu Vũ nói đương nhiên không phải là ô tô thật, mà là loại ô tô đồ chơi dùng pin, không ngờ được đây chính là món đồ chơi mà nó muốn, bèn gật đầu, nói:
- - Được, con muốn mua gì ngày mai ba sẽ dẫn con đi mua.
- - Đợi con lớn lên rồi con sẽ lái ô tô to, là có thể lái xe đi thăm ba rồi.
Hàn Đông nghe xong trong lòng chua xót, giơ tay ôm chặt Hàn Vũ.
Lúc này di động của Hàn Đông vang lên, hắn liền buông Hàn Vũ ra, lấy điện thoại di động ra xem là Hàn Mạn Lương gọi.
Hàn Đông liền mỉm cười, tuy còn chưa nghe nhưng cũng hiểu được Hàn Mạn Lương là vì chuyện gì.
- - Sao, anh Mạn Lương còn chưa ngủ được à?
Hàn Đông cười ha hả, nói.
- - Tôi ngủ thế nào được?
Hàn Mạn Lương có chút buồn bực.
- - Tiểu Đông, cậu nói ông nội rốt cuộc là nghĩ như thế nào, sao bỗng nhiên lại quản lý tôi, ông nội không phải đã hết hy vọng về tôi rồi sao?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- - Ông nội quản lý anh là vì muốn tốt cho anh.
- - Nhưng công ty là tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết, mới có thể trở thành như bây giờ.
Hàn Mạn Lương oan khuất nói.
- - Một câu của ông nội sẽ làm tiêu tan toàn bộ tâm huyết của tôi, nghe nói ông nội còn nhắc đến chuyện kết hôn của tôi, tôi bây giờ tìm ai để kết hôn đây? Bây giờ tôi cũng chưa muốn kết hôn sớm như vậy, bị người khác quản lý không dễ chịu chút nào.
Hàn Đông nói:
- - Anh là anh cả đương nhiên phải sốt ruột rồi.
- - Có các cậu đỡ đòn, tôi thật vất vả mới lười biếng được, sao ông nội lại chú ý đến tôi chứ. Gần đây tôi cũng không làm chuyện gì.
Hàn Mạn Lương rất bực tức, cũng rất nghi hoặc, ông nội đã từ lâu không để ý đến chuyện của anh ta, anh ta cũng được vui vẻ tự do tự tại, mỗi ngày ăn chơi đàng điếm rất vui vẻ, bỗng chốc ông nội đưa ra quyết định như vậy, làm cho anh ta trở tay không kịp.
Cho nên anh ta không kìm nổi hỏi thăm tin tức ở chỗ Hàn Đông, tuy rằng cha của anh ta Hàn Kiến Quốc cũng đã nói rõ đầu đuôi sự việc rồi, nhưng anh ta vẫn muốn nói chuyện với Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- - Em cũng có chút bất ngờ về quyết định của ông nội, nhưng bây giờ nhà họ Hàn đi đến bước này, chỗ nào cần thu lại quả thực phải thu lại, anh cũng không chỉ là mình anh, cũng là một bộ phận nhà họ Hàn, cho nên em phỏng đoán ý của ông nội là không muốn anh lại gây chuyện, dù sao tính chất công ty của anh là dễ dàng làm cho người ta chú ý.
- - Vậy ông nội có phải có tính toán gì mới.
Hàn Mạn Lương thật ra cũng đã tiếp nhận kết cục này, hơn nữa anh ta cũng đã nghĩ cách đối phó rồi, bây giờ oán trách một chút với Hàn Đông, tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều.
Hàn Đông nói:
- - Tạm thời cũng chưa rõ.
- - Thôi được rồi, không muốn nghĩ nhiều nữa, ngày mai tôi sẽ bán công ty đi.
Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói.
Hàn Đông biết Hàn Mạn Lương chắc chắn sẽ không dễ bỏ công ty của mình, anh ta chắc hẳn sẽ tìm một kẻ bù nhìn để bán công ty, sau đó vẫn là một ông chủ giấu mặt.
Nhưng cho dù như vậy, còn tốt hơn so với anh ta mở công ty, hơn nữa về mặt pháp luật mà nói, cũng không bị người ta tra ra cái gì.
Đối với ông anh họ này, Hàn Đông vẫn tương đối hiểu rõ.
Ngày hôm sau là ngày thứ 7, Hàn Đông không phải đi làm, chủ yếu là ở nhà với người thân.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Đông và Lữ Nhạc đưa Hàn Vũ đi đến cửa hàng bách hóa.
Hôm qua đồng ý với Hàn Vũ, mua cho nó một chiếc ô tô đồ chơi.
Sáng sớm hôm nay Hàn Vũ biểu hiện rất tích cực, còn cố ý miêu tả kiểu dáng, màu sắc của chiếc ô tô đồ chơi mà nó thích.
Mặc dù không tỏ rõ thúc giục Hàn Đông và Lữ Nhạc nhanh chóng đưa nó đi mua, nhưng ý tứ lại thể hiện rất rõ.
Cho nên nói, thằng bé này thật là rất thông minh, nó cũng biết thể hiện yêu cầu của mình rất hàm súc.
Đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, ngoài ô tô đồ chơi mà Hàn Vũ thích ra, còn mua cho nó mấy bộ quần áo mới, điều này làm cho Hàn Vũ vui mừng đến sáng cả mắt lên, dù sao đây là lần đầu tiên Hàn Đông tự mình đưa nó đi mua quần áo, bởi vậy trong lòng nó cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đến trưa cả nhà ba người ăn cơm ở bên ngoài, Hàn Vũ mặc bộ quần áo mới mua, còn chưa hết vẻ mặt vui mừng.
Khi đi ngang qua Đại học Yến Kinh, theo đề nghị của Lữ Nhạc, hai người bèn quyết định đưa Hàn Vũ đi dạo trong sân trường.
Từ sau khi tốt nghiệp, số lần Hàn Đông trở về trường cũng không nhiều.
Bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây của trường học cũ, những nam nữ sinh viên thi thoảng đi qua bên cạnh phát ra tiếng cười khúc khích đầy vẻ hồn nhiên, khiến cho Hàn Đông nhớ lại thời gian trước kia.
Mặc dù bởi vì lý do xuất thân, cho dù khi đang đi học, Hàn Đông cũng điềm đạm hơn so với người khác, sự việc mang nặng trong lòng cũng nhiều hơn, nhưng so với hiện tại, áp lực đó còn nhỏ hơn rất nhiều.
Bây giờ Hàn Đông phải quan tâm quá nhiều việc, cho nên năng lực mạnh hơn, áp lực lúc nào cũng đeo bám lấy.
- - Hàn Đông …
Một giọng nói vui mừng vọng đến.
Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trước một cô gái mặc váy liền áo màu tím đang đứng đó, trong tay cầm một tập tài liệu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn mình.
Hơi chút sửng sốt, Hàn Đông liền nhớ ra, đây không phải là bạn thời đại học Tả Tuyết Thanh sao?
- - Sao, không nhận ra bạn học cũ à?
Tả Tuyết Thanh cười hi hi, nói.
- - Hóa ra là tài nữ Tả.
Hàn Đông cười nói,
- - Ai dám quên chứ, vừa rồi tớ còn tưởng bị hoa mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]