Tin tức này nói là một quan lớn của ủy ban trung ương quốc gia, về tác phong cuộc sống, ngoại tình bên ngoài, còn sinh một đứa con.
Ảnh này là bức rõ nhất trong những bức ảnh của Ôn Ngọc Học có liên quan đến Hàn Đông.
Nhưng cho dù là như vậy, bộ dạng Hàn Đông vẫn không rõ lắm. Huống hồ khuôn mặt ba người trên tấm ảnh còn bị làm nhòe đi.
Nhưng trong bài báo lại điểm ra quan lớn này rất biết thể hiện, chưa đến bốn mươi tuổi đã trở thành cán bộ cấp cao của ủy ban trung ương trọng yếu Trung Hoa, nhưng không thể ngờ trong cuộc sống sinh hoạt lại như vậy, bài báo do mở rộng nghĩa ra, có hàng loạt bình luận.
Tòa báo này từ trước tới nay nhờ vào có gan lớn nói thật mà nổi tiếng.
Bởi vậy bài báo vừa đưa tin, lập tức thu hút không ít người hứng thú.
Rất nhiều người xem xong, liền bắt lấy số vào chỗ ngồi, nghị luận.
Buổi chiều gần tan làm, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San.
- Hàn Đông… Anh xem bào báo của Nam Phương chưa?
Kiều San San giọng điệu lộ ra vô cùng lo lắng, khi nàng đưa Hàn Nguyệt đi dạo phố, vô tình nhìn thấy tin tức trên báo, liền nhận ra 3 người trên mặt báo chính là mình và Hàn Đông mấy hôm trước, lúc đó sợ quá, vội mua một tờ về chỗ ở, sau khi xem kỹ một lượt, trong lòng nàng đại khái hiểu được, nhất định là mấy ngày trước, mình dẫn Hàn Nguyệt cùng Hàn Đông gặp nhau, có người theo dõi chụp ảnh, may lúc ấy Hàn Đông có hóa trang đơn giản, hơn nữa ảnh chụp cũng đánh massac, cho nên người khác nhất thời chắc không đoán được là Hàn Đông và mình.
Nhưng Kiều San San lo nhất là Lữ Nhạc nhìn thấy tin tức này, là người vợ, cô ấy nhất định vô cùng quen thuộc với hình ảnh, thân hình của Hàn Đông, nhìn thấy hình ảnh bị nhòe này, chắc chắn rất nhanh sẽ nghĩ tới Hàn Đông.
Đây chắc là mục đích thực sự của người đưa tin.
Ngoài ra, Kiều San San còn lo hơn là khi ảnh chụp rõ ràng hơn đăng lên thì phiền phức lớn rồi.
Đối với chuyện này, Kiều San San cũng không có cách nào, vì vậy đành gọi cho Hàn Đông trước tiên, hi vọng Hàn Đông có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Trong lòng Kiều San San lại có chút hối hận, nếu không phải mình vì nhớ Hàn Đông, đồng thời nghĩ Hàn Nguyệt lâu lắm rồi không gặp Hàn Đông, cho nên cố ý đưa Hàn Nguyệt đến Yến Kinh một chuyến, không ngờ bây giờ lại có chuyện như thế này.
Hàn Đông là một cán bộ, tuồn ra tin tức như vậy, đối với tiền đồ của hắn là một đả kích rất lớn.
- Đừng lo, không có gì, anh sẽ nhanh chóng xử lý tốt.
Hàn Đông nhẹ nhành an ủi Kiều San San.
Trên thực tế, lúc này trong lòng Hàn Đông vô cùng chấn động, hắn thực sự không thể ngờ bị người theo dõi chụp ảnh, không biết người theo dõi là ai, sau lưng có ai sai khiến.
Hơn nữa, đối phương lại đưa ra bức ảnh này, chắc chắn không chỉ nắm một bức ảnh như vậy, cũng không chỉ đưa ra một tin như vậy rồi sẽ hành quân lặng lẽ, chắc là tiếp theo còn nhiều thủ đoạn nữa.
Hàn Đông bây giờ cũng không biết đối phương rốt cuộc chụp trộm bao nhiêu bức, xuất phát từ mục đích gì.
Nhưng Hàn Đông biết, điều này đối với hắn, chắc chắn là một nguy hiểm lớn.
Nguy hiểm này, rất có thể ảnh hưởng bất lợi đến tiền đồ của hắn.
Cho nên trong lòng Hàn Đông ngoài tức giận, còn một cảm nhận cấp bách, nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ngoài ra, Hàn Đông còn lo sau khi Lữ Nhạc nhìn thấy tin này trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.
Một loạt vấn đề nhanh chóng hiện lên trong đầu Hàn Đông.
Nhưng vì để Kiều San San không quá lo lắng, Hàn Đông tỏ ra vô cùng bình tĩnh, giống như căn bản là việc nhỏ vậy.
Vốn dĩ trong lòng Hàn Đông đối với Kiều San San cũng có chút áy náy, hơn nữa gặp chuyện này Hàn Đông cũng biết áp lực trong lòng Kiều San San nhất định là rất lớn, cho nên Hàn Đông không muốn Kiều San San chịu áp lực quá lớn, chỉ có thể an ủi cô.
- Hàn Đông, chuyện này đối với anh có ảnh hưởng rất lớn phải không?
Kiều San San hỏi, lập tức lại không kiềm được, khóc thút thít, nghẹn ngào nói:
- Đều tại em, nếu không phải em đi tìm anh…
Hàn Đông vội cắt ngang lời nàng, nói:
- Không thể trách em, em không cần để trong lòng, anh sẽ xử lý tốt.
Để điện thoại xuống, Hàn Đông tĩnh tâm suy nghĩ một lát, tập trung vào mục tiêu khái quát.
Bằng trực giác, Hàn Đông biết ảnh trên báo chí, chắc chắn không phải là bị người vô tình chộp được, chắc là có người cố tình làm. Hẳn là hôm đó mình dẫn Kiều San San và Hàn Nguyệt đi chơi, đúng lúc bị bắt gặp, thế là người đó đã theo dõi, chụp trộm, chỉ hận mình sơ hở quá.
“Loại hành vi hèn mọn này, cho dù là cảnh giác thế nào, cũng không chắc đã phòng được.”
Hàn Đông tức giận nghĩ thế, nhưng ngay sau đó lại cân nhắc
“Chuyên đối đầumình, chỉ sợ là Tô Xán hoặc em họ của hắn Mã Bình Nguyên, ngoài ra còn có thể là Long Dược Quân.”
“Đặc biệt là Long Dược Quân và Mã Bình Nguyên, hai người này lần trước bị mất nhiều tiền như vậy, cho dù nói họ dùng người chịu thay thoát rồi, nhưng tiền lại là đắp vào trong chuyện này. Trong mấy năm không thể lưu thông, trong lòng họ chắc chắn hận mình, cho nên tìm người theo dõi chụp hình mình cũng có khả năng.”
Qua phân tích, Hàn Đông đại khái xác định kẻ chủ mưu phía sau là Mã Bình Nguyên và Long Dược Quân. Dù sao thủ đoạn đáng ghét như vậy, cũng chỉ có hai con ông cháu cha kia mới có thể làm ra. Cho dù đối thủ cạnh tranh là Tô Xán, y cũng là cán bộ cấp phó bộ rồi, quy tắc trò chơi cơ bản trên quan trường vẫn hiểu được.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng biết, cán bộ cấp cao của Trung Hoa, chỉ vì vấn đề tác phong sinh hoạt mà ngã xuống gần như không có, trừ phi sau lưng có vấn đề kinh tế. Mà mục tiêu của Hàn Đông cao xa, không muốn vì chuyện này, ảnh hưởng bất lợi tới tiền đồ của mình.
“Chuyện này nên xử lý thế nào mới được đây?”
Hàn Đông đau đầu nghĩ cách giải quyết.
Điện thoại reo, Hàn Đông cầm lên nhìn, là Chu Chính gọi tới.
Cười khổ một cái, Hàn Đông nghe điện thoại, Chu Chính trong điện thoại cẩn thận nói:
- Lãnh đạo, mấy hôm trước đang bận gì à.
Xem ra tiểu tử này cũng xem báo rồi, nhưng lại dùng cách thức uyển chuyển hỏi chuyện này.
Hàn Đông nói:
- Không bận gì, cậu có việc gì không?
- Là thế này, báo đô thị Nam Phương hôm nay anh đọc chưa, trên mặt báo đưa tin, em cảm thấy…
Hàn Đông nói:
- Tôi biết rồi, không có vấn đề gì lớn cả.
- Không có việc gì thì tốt.
Chu Chính thở phào nhẽ nhõm, y cũng biết, lấy thân phận, sức ảnh hưởng của mình bây giờ cũng không giúp được Hàn Đông nhiều, bởi vậy không có nói nhiều.
Không lâu sau, Hàn Mạn Lương cũng gọi cho Hàn Đông.
- Tiểu Đông, có chuyện gì xảy ra? Ai ở sau lưng hại chú?
Hàn Mạn Lương tức giận nói, là anh em, y xem kỹ, rất nhanh liền nhận ra người trên mặt báo là Hàn Đông, cho nên vội gọi cho Hàn Đông ngay.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Tiểu nhân nhiều như vậy, ai mà biết được.
- Dù hắn là ai, chờ tôi tra ra được, nhất định không để hắn chết tử tế.
Hàn Mạn Lương nói.
- Chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, bắt tay từ tòa soạn báo đó trước, tìm ra người chụp ảnh, tốt nhất thu phục ngọn nguồn trước, sau đó thu thập kẻ chủ mưu phía sau.
Hàn Đông nói:
- Chuyện này, anh đừng làm bậy.
- Tôi biết.
Hàn Mạn Lương nói:
- Tôi sẽ giải quyết cẩn thận, hơn nữa có Tần Phương ra tay, chú không cần lo.
Y sở dĩ nhìn thấy bài báo đó, cũng là Tần Phương gọi y lại xem.
Hàn Đông hơi sửng sốt một chút, hắn không ngờ ngay cả Tần Phương cũng biết chuyện này, cũng không biết cô ấy nghĩ thế nào. Nhưng bất luận thế nào trong lòng cô ấy chắc chắn không thoải mái.
- Được rồi, để Tần Phương nói với chú nhé.
Hàn Mạn Lương nói.
- Hàn Đông…
Trong điện thoại truyền đến âm thanh dịu dàng quyến rũ của Tần Phương. Hàn Đông rõ ràng cảm thấy âm thanh kia có chút rung động.
Hàn Đông trong lòng rất không thoải mái. Nhưng Tần Phương đã biết chuyện rồi, cũng chỉ có thể như vậy, tìm cơ hội giải thích với cô ấy sau.
Qua lần trước cùng Tần Phương, Bạch Vũ Giai trải qua đêm đẹp. Hàn Đông cảm thấy Tần Phương dường như cũng gần mình hơn rất nhiều, điều này làm Hàn Đông thấy rất vui.
Bây giờ đối mặt với phiền toái như vậy, Tần Phương cũng chủ động muốn giúp mình, trong lòng Hàn Đông vô cùng xúc động.
- Em…
Hàn Đông muốn nói lại thôi, cũng không biết rốt cuộc nói cái gì cho phải.
Tần Phương lại cười một tiếng, dịu dàng nói:
- Cháu bé đáng yêu thật đấy.
Hàn Đông khẽ giật mình, lập tức nói:
- Để em chê cười rồi…
- Chê cười cái gì, em đại khái cũng biết chuyện của anh.
Tần Phương nói, thanh âm uyển chuyển.
- Anh cũng coi là người đàn ông có tình có nghĩa hiếm có, anh cứ yên tâm làm việc của anh đi.
Tần Phương trong lời nói, tràn đầy cương quyết, giống như đang bảo vệ tất cả mình quý giá nhất vậy.
Hàn Đông lúc này tâm trạng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói với Tần Phương một hồi, cúp điện thoại, âm thầm thở dài một tiếng.
Buổi tối, bố Hàn Đông gọi hắn tới, giọng điệu rất bình thản hỏi:
- Hàn Đông, con gần đây có gặp cô Kiều?
Hàn Đông trong lòng trầm xuống, lập tức biết là bố đã biết bài báo đó.
- Vâng.
Hàn Đông biết trước mặt bố không cần phải giấu giếm, hơn nữa bố đã hỏi tới, vậy mình mở to mắt nói dối chỉ làm ông thêm tức giận.
Hàn Chính thở dài một hơi, tiệc rèn sắt không thành thép nói:
- Thằng này…
Ông dùng tay chỉ Hàn Đông, lại không nói ra, lập tức nói:
- Chuyện này, con phải giải quyết tốt, mặt khác, nơi Lữ Nhạc, cũng phải giải quyết tốt, hành động phải nhanh, có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì ạ.
Hàn Đông nói, trong lòng lại hạ quyết tâm rồi. Xem ra một số lúc mình vẫn chưa đủ ác, nếu không thì Mã Bình Nguyên sao dám hết lần này đến lần khác đối phó mình như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]