Đối mặt với Hàn Đông, cảm xúc trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa trăm mối ngổn ngang. Ông là người trong thể chế, là Bí thư thành ủy mà Hàn Đông lại là Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên. Dưới tình huống bình thường, Bí thư Thành ủy đối mặt với Bí thư Tỉnh ủy chắn chắn phải cẩn thận, cố gắng biểu hiện tốt. Nhưng tình huống bây giờ đặc biệt. Hàn Đông với Kiều San San mặc dù không có danh phận nhưng trên thực tế lại là con rể của Kiều Hiếu Nghĩa. Cha vợ đối mặt với con rể vẫn là có ưu thế hơn. Hai loại thân phận khác biệt này, khiến trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa có chút bực mình. Nhưng cũng may, thái độ của Hàn Đông biểu hiện rất tốt, thứ nhất biểu lộ vẻ có lỗi. Tuy không nói rõ nguyên nhân nhưng vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa đều hiểu ý của hắn, Hàn Đông đối với việc không cho Kiều San San một danh phận mà thấy có lỗi.
Thật ra, trong lòng vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa, sớm đã không còn thành kiến gì với Hàn Đông rồi. Chỉ là thương Kiều San San mà thôi. Bọn họ đối với Hàn Đông vẫn rất hài lòng. Bây giờ thái độ của hắn tốt như vậy, hai người lại càng thêm hai lòng.
- Bố, bố…
Hàn Nguyệt lúc này gọi to, nhào vào lòng Hàn Đông, lại làm nũng hắn, nhét viện chocolate trong tay vào miệng Hàn Đông, còn cố ý nói là ông bà ngoại mang cho đấy. Nhưng để Hàn Đông nếm thử một chút, việc vừa rồi dặn dò ông bà ngoại, nó lại quên rồi.
Có Hàn Nguyệt quấy rầy như vậy, không khí ngượng ngùng của mọi người lúc mới gặp, ngay lập tức tan biến.
Kiều Hiếu Nghĩa cười nói:
- Nguyệt Nhi, vừa rồi không phải cháu nói cho ông bà ăn sao?
- Nhưng bố chưa ăn, cháu muốn bố nếm thử.
Hàn Nguyệt chớp ánh mắt sáng ngời, tỏ ra rất khó xử, nó còn tưởng rằng ông ngoại thực sự tính toán với nó.
Hàn Đông hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói:
- Nguyệt Nhi, bố đã nếm thử rồi, còn cầm mời ông bà ăn đi.
- Vâng.
Hàn Nguyệt gật đầu, lập tức nói:
- Lần sau con mang cho riêng cho bố kẹo ngon nhất.
Nhìn thấy Hàn Nguyệt và Hàn Đông vô cùng thân thiết, mẹ Kiều San San trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, lại có chút thương cảm, một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại không thể lúc nào cũng nhận được tình thương của cha. Điều này đối với sự trưởng thành của nó là rất bất lợi. Nhưng đây cũng là việc không có cách nào khác, thậm chí trước mắt Kiều San San và Hàn Nguyệt vẫn không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với Hàn Đông.
Hàn Nguyệt hiển nhiên là vui sướng nhất, nó chưa từng như hôm nay, có thể ở cùng ông bà, bố mẹ, nó giống như công chúa nhỏ vậy, chen giữa mọi người tiếng cười trong trẻo vui vẻ hết sức.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong một mái đình, thưởng thức mùi trà thơm ngát, trò chuyện, chủ yếu là nói chuyện quay quanh cuộc sống của Kiều San San và Hàn Nguyệt ở Hongkong. Dù sao nói chuyện Hàn Đông bên này vẫn có chút không tiện.
Dần dần, Hàn Đông và Kiều Hiếu Nghĩa đã nói tới công tác. Đây cũng là việc người trong thể chế ngồi cùng nhau khó tránh khỏi. Không khí ngượng ngùng giữa Kiều Hiếu Nghĩa và Hàn Đông đã không còn bởi vậy nói tới công việc là hết sức hợp lý. Đầu tiên Kiều Hiếu Nghĩa chủ động hỏi Hàn Đông về tình hình công việc bây giờ. Đây cũng là quan tâm, ông cũng biết tình hình tỉnh Tây Xuyên rất phức tạp, lo lắng Hàn Đông không thể không chế thế cục bây giờ.
Hàn Đông đương nhiên cũng nói hết ra, Kiều Hiếu Nghĩa làm Bí thư Thành ủy của thành phố Phù Thành quan trọng như vậy, nói chuyện giao lưu với ông ấy, đối với công tác của Hàn Đông có trợ giúp rất lớn. Tuy rằng Kiều Hiếu Nghĩa xác định chắc chắn ủng hộ Hàn Đông. Nhưng thông qua trao đổi, khiến ông có hiểu biết sâu hơn về con đường tư tưởng của mình. Đây đối với chấp hành trong công tác thực tế có trợ giúp rất tốt.
- Thành phố Phù Thành kinh tế phát triển, luôn rất tốt. Tôi cho rằng trước mắt quan trọng nhất là kiến thiết tăng mạnh đội ngũ cán bộ. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đưa ra yêu cầu tạo ra Chính phụ liêm khiết hiệu suất cao. Tôi dự định tăng mạnh công tác giám sát đôn đốc, kiến thiết tự thân tốt một chút
Kiều Hiếu Nghĩa hiều ý nghĩ của Hàn Đông, liền muốn cố gắng giúp Hàn Đông một tay.
Theo tuổi của Kiều Hiếu Nghĩa, khả năng lên cao cũng không lớn nữa, hơn nữa ông cũng không hy vọng vì Hàn Đông mà lên cao nữa, ông chỉ là muốn làm xong lần này, đến khi về hưu, có thể hưởng đãi ngộ của Thứ trưởng, vậy là đủ rồi. Thành phố Phù Thành là một thành phố quan trọng của tỉnh Tây Xuyên, đã ra nhiều lãnh đạo cấp tỉnh. Khi Bí thư Thành ủy lui về tuyến hai, việc đi Hội đồng nhân dân Tỉnh hoặc Mặt trận Tổ quốc đều rất đơn giản.
Hàn Đông hiểu được ý của Kiều Hiếu Nghĩa, trong lòng cũng rất vui, đã đem một số ý tưởng của mình ra trao đổi.
Khi Hàn Đông và Kiều Hiếu Nghĩa nói chuyện, mấy người Kiều San San ngồi một bên hạ giọng nói. Hàn Nguyệt dường như cũng biết bố và ông ngoại đang nói chuyện chính sự, cũng không náo loạn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, đôi mắt xinh đẹp nhìn mặt mọi người băn khoăn.
Sau khi ăn cơm tối, Hàn Đông liền trở về Thục Đô, mà Kiều San San vẫn cùng Hàn Nguyệt ở Phù Thành, cô cũng khó mới trở về một lần, đương nhiên muốn ở cùng bố mẹ lâu hơn.
- San San, con bây giờ trở về, không mang lại ảnh hưởng không tốt cho Hàn Đông đấy chứ?
Đợi sau khi Hàn Đông đi rồi, mẹ Kiều San San có chút bận tâm hỏi han. Sự tình lần trước hai vợ chồng họ không biết rõ nội tình nhưng cũng biết đối với Hàn Đông cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Kiều San San lắc đầu nói:
- Không sao ạ, chúng con sẽ chú ý.
Mẹ nàng thở dài, nói tiếp:
- Lữ gia đó, Lữ gia không nói gì sao?
Kiều San San cười khẽ nói:
- Có thể nói gì đó, nhưng Lữ Nhạc gọi cho con mấy cuộc điện thoại, cũng không nói gì.
Mẹ của cô thấy từ trong lời của nàng cảm thấy quả thật không có vấn đề gì, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Con gái theo Hàn Đông không danh phận gì đã đủ tủi thân rồi, nếu lại có thêm những chuyện khác, chẳng phải càng thiệt thòi. Làm mẹ, đều hi vọng con gái của mình có thể sống thoải mái một chút.
Kiều Hiếu Nghĩa nói:
- Con à, chuyện không phức tạp như con tưởng tượng. Hàn Đông tới cấp độ này, nếu không phải vấn đề đường lối, sao có thể dễ xảy ra vấn đề được.
- Vậy cũng đúng. Hàn Đông mới bao nhiêu tuổi, đã làm Chủ tịch tỉnh rồi.
Mẹ Kiều San San lập tức mở mày mở mặt cười nói.
- Ông ngày xưa ở tuổi này, còn vì cấp Cục trưởng mà buồn rầu. Đúng rồi, Hàn Đông tương lai rốt cuộc có thể tiến tới bước nào, tương lai liệu có trở thành Chủ tịch?
Trên thực tế là mẹ vợ, bà bây giờ tâm trạng rất tốt, không nhịn được cảm thấy vô cùng tò mò về tương lai của Hàn Đông. Bình thường hai vợ chồng cũng không nói tới Hàn Đông, nhưng hôm nay tâm trạng tốt, không nhịn được liền hỏi.
Kiều Hiếu Nghĩa nhíu nhíu mày nói
- Đừng nghĩ linh tinh, đừng nói lung tung
Thấy bố bộ dạng nghiêm túc, Kiều San San không kìm nổi cười phì một tiếng, nói:
- Bố, bố cũng nghiêm túc quá.
Hàn Nguyệt liền chạy tới, bàn tay nhỏ bé non nớt nắm lấy cánh tay ông ngoại, lắc lắc nói:
- Ông ngoại cười một cái, cười…
Kiều Hiếu Nghĩa trên mặt nở nụ cười hiền lành, lấy tay ôm lấy Hàn Nguyết nói:
- Cháu ngoan, ông ngoại ôm một cái.
Lúc này điện thoại của Kiều San San reo lên, cô hơi ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại ra. Lần trở về này, cô chỉ thông báo cho rất ít người, người bây giờ gọi đến chắc chắn là có quan hệ vô cùng thân thiết với mình.
Lấy điện thoại ra, là Cát Ny gọi tới. Từ khi Kiều San San rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, sau lại đi Hongkong, cơ hội gặp mặt giữa hai người rất ít, nhưng liên hệ chưa từng đứt quãng, vẫn thường gọi điện buôn chuyện. Trước khi trở về, Kiều San San có liên hệ với Cát Ny. Bởi vậy Cát Ny biết Kiều San San bây giờ đang ở tỉnh Tây Xuyên.
Tự nhiên cười nói, Kiều San San nghe điện thoại, nói:
- Ny Ny, nhớ tớ phải không?
- San San, cậu vẫn khỏe chứ.
Cát Ny hình như không hào hứng lắm, lúc nói, cảm xúc có vẻ suy sụp.
Điều này khiến Kiều San San có chút kỳ lạ, trước đây khi cùng Cát Ny liên hệ, cũng cảm thấy cô có tâm sự, chỉ là hỏi, cô cũng không nói rõ.
- Tớ vẫn tốt, hai ngày nữa tớ đến thăm cậu nhé.
Kiều San San nói.
- Chúng ta lâu lắm không gặp nhau rồi.
- Tốt quá, tớ cũng rất nhớ cậu.
Cát Ny nói, lập tức cô lại do dự một chút nói:
- San San, cậu trở về gặp được hắn chưa?
Kiều San San hiểu được hắn mà Cát Ny nói là ai, nhẹ giọng cười nói:
- Ừ, hôm nay anh ấy và bố mẹ tớ ăn cơm cùng nhau, vừa mới đi.
- Vậy à?
Giọng điều Cát Ny có chút phấn chấn, sau đó lại lắp bắp nói:
- San San, cậu có thể giúp tớ một việc không?
- Chuyện gì, nói đi, chúng ta là quan hệ gì hả, giúp được tớ nhất định giúp.
Kiều San San cười nói, đồng thời trong lòng đại khái hiểu được Cát Ny muốn mình giúp gì, chắc cuối cùng vẫn là muốn nhờ Hàn Đông ra tay mới được. Dù sao chỉ cần không vi phạm nguyên tắc lớn, tin chắc Hàn Đông sẽ giúp.
- Tớ biết ngay cậu sẽ giúp tớ.
Cát Ny nghẹn ngào nói, có vẻ cảm xúc vô cùng xúc động.
- Là như thế này, Lưu Nguyên Minh không ở Huyện Bắc Khê thành phố Thiết Giang làm Phó Chủ tịch huyện, anh ấy thời gian trước luôn phụ trách chỉnh đốn công tác của mỏ than, đắc tội không ít người, có người liền hại anh ấy, cho người làm trộm cho anh ấy một thẻ ngân hàng, sau đó lưu vài nét bút trong thẻ, nói là anh ấy tiếp nhận hối lộ, sau đó để ông chủ mỏ than đưa ra. Bây giờ Lưu Nguyên Minh đã bị bắt giam rồi. Mặc dù tấm thẻ đó nhìn anh ấy cũng chưa nhìn thấy, càng không biết có người gửi tiền trong đó. Nhưng Ủy ban Kỷ luật tra ra chủ tài khoản, đã khẳng định anh ấy nhận hối lộ. Bây giờ nói cũng không rõ được. Nhưng tớ biết Lưu Nguyên Minh tuyệt đối không nhận tiền của người khác. Các quan hệ cần tìm chúng tớ đều tìm rồi, nhưng không có chút tác dụng nào. Viện kiểm sát khởi tố, đã giao án cho tòa án, tớ không còn cách nào nữa, chỉ có thể xin cậu giúp, tớ biết điều này làm khó cho cậu, nhưng tớ thực sự không có cách nào nữa.
Càng nói về sau, Cát Ny cúi đầu khóc thút thít.
Kiều San San tức giận nói:
- Sao lại có thể có chuyện như vậy. Những người đó thật quá vô lý. Thế này, tớ nói với anh ấy trước, đợi lát sẽ liên lạc với cậu, cậu yên tâm, chỉ cần Lưu Nguyên Minh không có lấy tiền, nhất định sẽ điều tra ra rõ ràng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]