Chương trước
Chương sau


Đồng chí Hàn Đông, cậu vất vả rồi, bây giờ nhiệm vụ của cậu là toàn lực tổ chức công tác chống thiên tai và cứu trợ. Trung ương cũng đã họp bàn khẩn cấp, dùng sức của cả nước để cứu tế cho tỉnh Tây Xuyên.

Cổ Thần Dương nghe Hàn Đông báo cáo tình hình ngắn gọn, liền thay mặt Trung ương đưa ra chỉ thị ban đầu,

- Đồng thời, bản thân cậu cũng phải chú ý an toàn!

- Mong Tổng bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó với việc cứu viện thiên tai, cố gắng để giảm thiểu thương vong và tổn thất.

Tuy tín hiệu điện thoại cũng không phải tốt lắm, thỉnh thoảng còn bị tạp âm, nhưng ngữ khí của Hàn Đông vẫn rõ ràng kiên cường.

Lúc này, trước mắt Cổ Thần Dương như hiện rõ sự kiên cường của Hàn Đông, vẻ mặt lo lắng cho dân cho nước. Tuy Hàn Đông còn trẻ tuổi, nhưng Cổ Thần Dương cảm thấy so với nhiều quan chức cán bộ, Hàn Đông thực tế hơn, coi trọng đến lợi ích của nhân dân hơn. Một cán bộ như vậy nếu không bồi dưỡng, không coi trọng cho tốt, thì sẽ đắc tội với lịch sử.

Cúp máy, Cổ Thần Dương nói với mọi người:

- Đồng chí Hàn Đông vừa mới gọi điện thoại tới, tình hình ở tỉnh Tây Xuyên, nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Công tác cứu viện của chúng ta, nên nhanh chứ không nên chậm trễ, phải động viên cả nước, đầu tư toàn bộ lực lượng tiến hành cứu trợ sau động đất. Các đồng chí, đây là một khảo nghiệm lớn đối với Đảng và Nhà nước chúng ta, chúng ta phải nhanh một chút hành động, lấy tốc độ nhanh nhất, lực lượng lớn nhất đến triển khai cứu viện!

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, sau đó mọi người đều tự động giải tán. Cổ Thần Dương ngồi lại một lát, liền chỉ bảo Phó chủ nhiệm văn phòng, bảo y hủy toàn bộ lịch trình ngày mai của ông, đồng thời chuẩn bị bay đi thành phố Thục Đô. Xảy ra sự việc lớn như vậy, trước tiên ông phải nhanh chóng đi tới vùng gặp thiên tai, đi thăm hỏi an ủi những người dân gặp thiên tai, đồng thời tìm hiểu tình hình, chỉ đạo công tác cứu trợ thiên tai.

- Tình hình thiên tai chính là mệnh lệnh, chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất đến vùng tâm động đất triển khai cứu viện. Trong 72 giờ hoàng kim để cứu viện, chúng ta phải dùng lực lượng lớn nhất, cứu được số lượng người dân ở mức tối đa.

Trên một chiếc trực thăng bay từ thành phố Thục Đô đến châu Cam Châu, Phó Tư lệnh Quân khu Thục Đô Tưởng Tùng Duệ đang làm công tác động viên. Bởi vì giao thông bị hư hại không thuận tiện, cho nên hiện tại cách nhanh nhất để đi đến vùng thiên tai là bằng trực thăng. Đương nhiên trực thăng cũng không dễ tìm chỗ hạ cánh, đến lúc đó chỉ có thể dùng dây thừng cho người đi xuống cứu viện. Lần này đến trước để cứu viện tổng cộng có mười máy bay trực thăng, chủ yếu là để cứu người.

Rất nhanh trực thăng liền đến vùng trời châu Cam Bá, từ trên không nhìn xuống, toàn bộ châu Cam Châu như một bãi đất hoang tàn, rất nhiều nhà bị đổ, xe đang đi trên đường cũng ngừng lại loạn xạ, vùng núi ở ngoại ô cũng bị đổ không ít, hoàn toàn là cảnh tượng long trời lở đất.

Mặc dù đang ở giữa không trung, nhưng đã có thể nghe thấy tiếng kêu cứu từ mặt đất truyền đến, phía dưới quả thực giống như địa ngục trần gian vậy.

- Không cần lo cho tôi, nhanh chóng đi cứu người đi.

Hồng Tiến Phong lấy một tay ôm trán, quay đầu quát lên với y tá bác sĩ bên cạnh. Trước đó khi xảy ra động đất, ông đang làm công tác động viên khi diễn tập. Khi động đất, ông liền nhanh chóng cùng mọi người chạy về hướng bãi đất trống. Đợi khi động đất kết thúc, ông liền nhanh chóng sắp xếp công tác cứu trợ, rồi cùng những người bên cạnh làm công tác cứu người. Khi cứu người, một vài cục gạch từ trên rơi xuống, lúc đó ông bị đập đến nỗi trên đầu chảy máu, suýt chút nữa còn bị ngất đi, nhưng cũng may không bị thương tích gì nặng. Được bác sĩ nhanh chóng cấp cứu, bây giờ ngoài việc cảm thấy hơi mệt ra, ông cũng không có phản ứng gì. Theo như bác sĩ nói, Hồng Tiến Phong có lẽ bị chấn động não nhẹ, phải đến bệnh việc tiến hành kiểm tra chữa trị.

Chỉ có điều trong tình hình hiện nay, đừng nói cơ bản không có điều kiện để trị liệu, cho dù có điều kiện, Hồng Tiến Phong cũng không thể trong lúc này vì một chút thương tích nhỏ mà rời khỏi hiện trường được. Cho dù ông không thể đích thân đi cứu người, nhưng cũng có thể có mặt để điều khiển người đi cứu viện. Xảy ra thiên tai lớn như vậy, lòng người hoảng loạn, nếu không thể nhanh chóng tổ chức cứu viện, sẽ trì hoãn rất nhiều cơ hội được cấp cứu.

- Trưởng ban Hồng, bây giờ thông tin hoàn toàn bị gián đoạn, không thể liên hệ với bên ngoài được, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng ta!

Bí thư châu ủy châu Cam Bá Nghiêm Húc hơi đỏ mắt nói. Nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn như vậ thân là Bí thư châu ủy, bây giờ cũng rất lo lắng. Cũng may hôm nay toàn tỉnh diễn tập, những đơn vị trọng yếu, ví dụ như các học sinh Trung học, Tiểu học, đều tham gia diễn tập. Những người này cơ bản đều ở những vùng đất trống, khi động đất xảy ra cũng không bị thương vong gì lớn. Ngoài ra phần lớn các cán bộ ở các cơ quan Đảng ủy cũng tham gia diễn tập, cho nên cũng có thể kịp thời tổ chức nhân viên tiến hành cứu viện.

Đương nhiên, bây giờ tình hỉnh của toàn châu Cam Bá cũng vô cùng rối loạn. Nhà cửa đều sập hết, giao thông hoàn toàn bị ách tắc, nơi nào cũng nhìn thấy những người đang kinh sợ. Có người đang chạy, có người la hét, có người kêu rên, thỉnh thoảng mặt đất còn lay động, các vật thể kiến trúc lại lay động theo, khiến cho người ta càng thêm sợ hãi.

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng trực thăng gào rú, rất nhiều người ngẩng đầu lên xem, nhất thời như nhìn thấy hy vọng, lần lượt giơ cánh tay lên. Giống như đang hy vọng những chiếc trực thăng này sẽ mang họ rời khỏi cái địa ngục trần gian này vậy.

Chỉ có điều, máy bay trực thăng cũng không hạ cánh xuống mặt đất. Thực ra cho dù muốn hạ cánh cũng không có chỗ đất bằng có thể hạ cánh được. Từ trên cao thả xuống một sợi dây thừng, sau đó những binh lính được mặc trang phục ngụy trang bắt đầu theo dây thừng đi xuống dưới.

Lần này tổng cộng có hơn một trăm chiến sĩ đến, sau khi họ xuống đến mặt đất, lập tức chia nhau thành những nhóm nhỏ sáu người, bắt đầu làm công tác cứu viện

Một số người có mặt tuy chưa hoàn hồn nhưng cũng gia nhập vào đội ngũ cứu viện. Đối diện với thiên tai lớn như thế này, những người không bị thương cũng không thể thờ ơ đối với những việc này. Huống hồ, dưới đống hoang tàn này, còn có người thân, bạn bè, hàng xóm láng giềng của họ.

Bởi vì các phương tiện công công, các kiến trúc cơ sở đều bị hư hại, châu Cam Bá lúc này hoàn toàn giống như một hòn đảo đơn độc. Di động đương nhiên không gọi được rồi, mà điện thoại bàn cũng không có tác dụng gì, cho nên lần này Tưởng Tùng Duệ dẫn người đến đây, ngoài việc dẫn dắt đội tiền trạm đi cứu người ra, việc quan trọng nhất là mang đến những phương tiện thông tin quân dụng, để tiện hơn cho việc liên lạc với bên ngoài, có thể truyền tải tất cả những tình hình cùng với tình trạng cứu viện ở nơi này với bên ngoài, để bên ngoài có thể nhanh chóng triển khai các công tác cứu viện tiếp theo.

Vì địa điểm mà Tưởng Tùng Duệ đáp xuống không xa vị trí của Hồng Tiến Phong lắm, rất nhanh Hồng Tiến Phong liền được người dìu tới gặp Tưởng Tùng Duệ. Thấy tình trạng của Hồng Tiến Phong, Tưởng Tùng Duệ liền lập tức chuẩn bị cho Hồng Tiến Phong ngồi trực thăng quay về thành phố Thục Đô, y nói:

- Trưởng ban Hồng, thương tích của anh cũng nguy hiểm, nhanh chóng quay về thành phố Thục Đô kiểm tra trị liệu. Ở đây tôi đã bắt đầu triển khai cứu viện rồi, ngoài ra đội cứu viện sau cũng sắp đến. Ngoài ra lần này Trung ương cũng đề cao công tác cứu viện, các đội ngũ cứu viện, vật tư cứu viện sẽ nhanh chóng được đưa đến đây. Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng cố gắng hết sức cứu những người bệnh ở đây.

Hồng Tiến Phong nói:

- Tư lệnh viên Tưởng, tuy tôi không phải quân nhân, nhưng tai nạn ở trước mắt, tôi cũng có chức trách của mình, tôi không thể rời khỏi đây. Anh cho trực thăng chuyển những người bị thương nặng đi đi, thương tích của tôi không sao, chỉ là toác đầu một tí, tôi ở lại còn có thể giúp phối hợp một chút.

Cho dù Tưởng Tùng Duệ và những cán bộ ở châu Cam Bá có khuyên như thế nào, Hồng Tiến Phong cũng không chịu rời khỏi đó, thậm chí còn tức giận dạy bảo những cán bộ đang có mặt, bảo họ đừng cứ bao quanh y mãi, chỉ cần để nhân viên liên lạc ở lại là được rồi, ọi người nhanh chóng tổ chức cứu viện.

Thật ra chỉ cần là những cán bộ còn một chút lương tâm, trong tình huống như vậy, đều chắn chắn sẽ không thể rút lui được. Huống hồ Hồng Tiến Phong lại còn là một cán bộ vẫn luôn muốn làm được những việc thực tế, lúc này làm sao có thể rút lui được.

Không còn cách nào khác, Tưởng Tùng Duệ cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ để quân y khám lại cho Hồng Tiến Phong một chút, xác định không có vấn đề gì lớn nên y cũng yên tâm hơn không ít.

Bây giờ ngoài công tác cứu viện vô cùng khẩn cấp ra, còn có một vấn đề khác xảy ra, đó chính là bác sĩ, y tá thiếu trầm trọng. Rất nhiều bệnh viện cũng lâm vào tình trạng hỗn loạn, mà những bác sĩ y tá Tưởng Tùng Duệ dẫn tới lại hoàn toàn như muối bỏ bể, chỉ có thể xử lý được những vấn đề đơn giản, còn lại cũng chỉ có thể đưa người bị thương về bệnh viện trong thành phố để trị liệu.

Cùng với việc đoàn người Tưởng Tùng Duệ đến, cuối cùng việc liên lạc của châu Cam Bá với bên ngoài cũng được giải quyết. Hồng Tiến Phong lập tức liên hệ với Lam Nguyên Ninh, nhưng điện thoại của Lam Nguyên Ninh vô cùng bận rộn, hơn nữa lúc được lúc không, cũng không giải quyết được vấn đề gì lớn.

Sau khi Tưởng Tùng Duệ báo cáo tình hình về lãnh đạo Quân khu, Hồng Tiến Phong liền dứt khoát liên hệ trực tiếp với Trưởng ban Tổ chức Trung ương Triệu Nhạc, báo cáo tỉ mỉ tình hình cho ông.

- Đồng chí Tiến Phong, anh vất vả rồi. Anh yên tâm, Trung ương rất coi trọng động đất lần này ở tỉnh Tây Xuyên, đã động viên cả nước tiến hành cứu tế. Anh ở tiền phương tiếp tục tổ chức cứu viện, đồng thời cũng phải chú ý an toàn!

Ngữ khí của Triệu Nhạc rất nghiêm túc, từ tình hình mà Hồng Tiến Phong báo cáo, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng ban đầu của mọi người. Đặc biệt là tình hình ở châu Cam Bá, lại càng nghiêm trọng hơn.

Sau đó Triệu Nhạc lại lập tức liên hệ với Nghiêm Gia Vân, báo cáo lại những gì Hồng Tiến Phong vừa báo cáo, lập tức Nghiêm Gia Vân liền ra lệnh cho tổ Thông tin liên lạc với Hồng Tiến Phong.

Đến lúc này, Trung ương có thể thông qua Hồng Tiến Phong để tìm hiểu tình hình hư hại của khu vực đó, từ đó có thể tiến hành công tác chuẩn bị cứu viện tốt hơn.

- Đồng chí Tiến Phong, anh vất vả rồi, nhưng dù khổ hơn khó hơn, anh cũng phải đứng vững. Anh là cán bộ Đảng viên, lúc này chính là lúc phát huy tâm sức của mình.

Nghiêm Gia Vân dặn dò trong điện thoại,

- Tôi ở đây sẽ duy trì liên lạc liên tục với anh, Đảng và Nhà nước sẽ dốc hết sức vào việc cứu tế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.