Cô biểu muội này vừa thấy Trầm Thời Vi rời đi, liền vội vàng trách mắng ta: “Sao ngươi có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với biểu ca?”
Ta còn chưa kịp hỏi giọng điệu gì, nàng ta đã tức giận nói tiếp: “Ngươi chỉ là một cô gái quê mùa, lúc biểu ca gặp nạn may ra giúp được đôi chút, sao có thể dựa vào ơn mà bắt ép huynh ấy cưới ngươi? Ngươi có biết biểu ca ta là Thế tử của Trấn Nam Vương, là công tử tôn quý nhất kinh thành, ngươi lại bắt huynh ấy ngồi cùng ngươi trên bậc thềm dùng cơm! Quả thực là quá mức vô lễ!”
Có vẻ như lúc ăn cơm nàng đã kìm nén không ít, ta nhìn miệng nàng mở ra khép lại, bất giác mất tập trung.
An Văn tức giận hét lên: “Ngươi nhìn cái gì? Ta đang nói chuyện với ngươi đó!”
Ta nói: “Răng cô có dính đồ ăn kìa.”
An Văn trợn tròn mắt, vội vàng đưa tay che miệng.
Nhân lúc nàng che miệng, ta hỏi: “Biểu muội, xin hỏi cô lấy tư cách gì mà hỏi ta những lời này?”
An Văn lấy tay che miệng, nhưng giọng lại rất lớn: “Biểu ca có thân phận cao quý, từ trước đến nay chỉ có người hầu hạ huynh ấy, ngươi lại bắt huynh ấy gắp đồ ăn cho ngươi, ngươi cũng xứng sao? Còn nữa, biểu ca sẽ cưới thiên kim nhà họ Tạ, nếu ngươi biết điều thì nên tự mình viết đơn hòa ly, để sau này khỏi phải bẽ mặt!”
Ta cười nhạt: “Vậy cô lo lắng làm gì? Dù sao cô cũng không phải thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679666/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.