Trầm Thời Vi khẽ mỉm cười, liền phân phó: “Mang chút hoa quả đến đây.”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói với ta: “Hiện tại nàng không nên ăn đồ lạnh, bát kem đá để mấy ngày nữa hãy dùng.”
Ta ngơ ngác một chút, rồi không biết sao lại buột miệng hỏi: “Ta...ta mang thai rồi sao?”
Không thể nào, chúng ta chỉ mới có một lần...
Nhưng... ta chăm chú nhìn Trầm Thời Vi, mặc dù thường ngày hắn có vẻ yếu ớt, nhưng trong chuyện trên giường thì quả thật rất giỏi, nên cũng không chừng...
Gương mặt Trầm Thời Vi đỏ bừng: “Chưa đến mức đó đâu.”
Sau đó, hắn cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Nếu nàng muốn, sau này chúng ta sẽ sinh một tiểu cô nương giống hệt nàng, vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.”
Hắn cười, ta cũng không nhịn được cười theo.
Sư phụ cũng từng hết sức tự hào khen ngợi ta như vậy, nói rằng đồ đệ của người giống như cây bạch dương, vừa cao lớn, vừa khỏe mạnh.
Thế nhân thường bảo nữ tử cần phải dịu dàng mềm mại, nhưng người yêu ta nhất định sẽ yêu con người chân thực của ta.
Tuy nhiên, trong lòng ta vẫn có chút tủi thân, lại thêm việc sư phụ đang tìm cách giec hắn, ta quyết định lên tiếng trách mắng trước để che giấu tội lỗi của mình, bèn trừng mắt nhìn Trầm Thời Vi, nghiêm giọng hỏi:
“Tại sao chàng không nói rõ thân phận với ta? Lại còn không từ mà biệt?”
Trầm Thời Vi thở dài bất lực, dịu dàng xoa mặt ta: “Không nói với nàng thân phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679664/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.