Nếu không có bức họa mà sư phụ gửi đến, hẳn ta đã nhân lúc bầu không khí tuyệt vời này mà xoay người lại, giả vờ vô tình hôn lên má hắn.
Tiếc thay... A Uy, A Uy, ta sớm nên nghĩ đến điều này, một người như ngươi, làm sao có thể là kẻ vô danh được?
A Uy chính là Trầm Thời Vi mà sư phụ muốn giec.
Sư phụ và nhà họ Trầm có mối thù không đội trời chung.
Ta không thể sống một đời bên Trầm Thời Vi, chỉ có thể cùng hắn kết thúc bằng cái chec.
Nhưng ta... muốn hắn sống.
Sư phụ từ trước đến nay luôn là người hành động nhanh chóng, nếu bồ câu đã đến, hẳn bà cũng đang trên đường tới đây.
Ta cần tìm cách đưa Trầm Thời Vi về kinh thành.
Chỉ là, dạo này hắn cứ quấn quýt bên ta, lại không phạm phải lỗi lầm gì, ta thực sự không thể kiếm cớ bỏ hắn mà đuổi đi.
Đành phải cắn răng làm một kẻ phụ tình thôi!
Ta viết một phong thư gửi cho một người bạn cũ, bảo hắn lập tức đến gặp ta.
Người này tên là Lâu Tình Vũ, từng là một đào kép nổi tiếng ở kinh thành. Lần đầu gặp mặt, ta đã cứu hắn, từ đó hắn luôn mang ơn cứu mạng của ta, cứ đến lễ tết lại gửi thư hỏi thăm. Sau này hắn đóng cửa gánh hát, chuyển sang làm thương nhân, nghe nói kinh doanh rất thành công, giàu có hơn ta nhiều.
Ta làm nghề giec người, bạn bè không nhiều, mà người đẹp lại càng hiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679657/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.