Suy nghĩ bị kéo trở lại, Chu nhìn người cá nhỏ chăm chú, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt rốt cuộc cũng quyết định đi tới. Hắn phải an ủi người cá nhỏ khóc làm hắn đau lòng này. Có tiếng bước chân truyền tới, lỗ tai Kiều hơi động, hoảng sợ nói: "Ai?!" Tiểu nhân ngư khóc quá lâu, giọng nói đã khàn khàn. Chu nghe được âm thanh mềm nhẹ lại khàn khàn, giọng nói còn hay hơn hắn tưởng. Thợ săn bước nhẹ nhàng không dám thở mạnh, sợ dọa đối phương sợ. Kiều quay đầu lại nhìn, thấy một nhân loại cao lớn đến gần, hô hấp không thông. Nửa thân Kiều phản xạ muốn bơi đi, ùm một tiếng đã ngã vào trong nước. "Này ——" Thợ săn kinh hô, vươn tay kéo người cá lại, nghĩ tới mình đột nhiên xuất hiện làm tiểu nhân ngư hoảng sợ tới mức ngã xuống biển, hắn lùi lại phía sau mấy bước, thất thố nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi." Hắn tha thiết nhìn tiểu nhân ngư, muốn làm đối phương cảm thấy mình vô hại. Kiều chỉ lộ ra khuôn mặt nổi trên mặt nước, phun ra mấy cái bong bóng, trên gương mặt vẫn còn nước mắt, nghiêng đầu đánh giá nhân loại này. Chu biết tiểu nhân ngư đang quan sát mình, ôm quyền chậm rãi nói: "Ta thật sự không phải người xấu, ngươi xem." Kiều đang tự hỏi lời của nhân loại này có bao nhiêu phần đáng tin, người cá nhỏ đột nhiên vẫy đuôi, làm nước bắn tung tóe lên người thợ săn đang đứng trên đá. Chu cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy tiểu nhân ngư thử hắn như vậy có chút đáng yêu. Cố nén cười, hắn lặp lại: "Ta thật sự không phải người xấu." Kiều ừ một tiếng, rụt rè dùng đuôi hất nước đầy người, đến khi xác định đối phương không làm ra công kích gì với mình mới có dùng khí ngoi nửa người từ trong nước lên. Đôi mắt đen láy ướt sũng của Kiều nhìn thợ săn, hỏi: "Ngươi là ai?" "Ta tên là Chu." Chu cố gắng áp chế kích động ở đáy lòng, ánh mắt nhìn tiểu nhân ngư mang theo vài phần si mê. Tiểu nhân ngư thật đẹp. Mái tóc đen nhánh dài mượt che đi gần nửa cơ thể, da thịt tiểu nhân ngư rất trắng, tựa như chạm một cái sẽ bị phá hủy; vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tựa như dùng lực một chút sẽ bị gãy. Tầm mắt Chu nhìn lên trên một chút, hai điểm nhỏ hồng hồng dễ thương như ẩn như hiện dưới lớp tóc —— Ngừng ngừng!! Chu mạnh mẽ lắc đầu, mình nghĩ đi đâu vậy!? Mình đang muốn tới an ủi tiểu nhân ngư mà, không muốn nhìn thấy y khóc lóc thương tâm như vậy. Kiều nhìn nhân loại ngu ngốc tên Chu trước mặt mình, tựa hồ cảm thấy cực kì thú vị. Người cá nhỏ từ dưới nước ngoi lên, nhân lúc Chu đang hoàn hồn lập tức bơi đến gần. Chu nhìn người cá đột nhiên lại gần mình không kiềm chế được nội tâm vui vẻ, cẩn thận hỏi: "Ngươi không sợ ta nữa sao?" Kiều lắc đầu, rất có hứng thú bơi quanh đánh giá đối phương. Chỉ là tiểu nhân ngư không thể đứng được, đứng lên đuôi sẽ rất khó di chuyển, nhưng y cũng không muốn chống tay nhìn nhân loại này. Người này rất cao, chẳng ai thích cảm giác bị người ta nhìn từ trên cao xuống cả, người cá cũng vậy. Chu cũng nhận ra tiểu nhân ngư đang nghĩ gì, hắn ngồi xổm xuống để người cá nhỏ dễ dàng quan sát mình. Kiều mau chóng vươn tay chạm vào cánh tay lộ ra ngoài của thợ săn, thấy đối phương không phản ứng liền đánh bạo sợ tới sờ lui, chạm ở đây một chút sờ ở kia một tẹo, giống như chơi trò gì mới mẻ lắm. Đây là lần đầu tiên Kiều gặp nhân loại. Kiều hơi mệt mỏi, cái đuôi cố gắng không để bị xiêu vẹo, suýt chút nữa lại ngã xuống biển. Chu sợ tiểu nhân ngư không cẩn thận đụng vào đá ngầm, vội vàng vươn tay ôm eo đối phương, khó khăn lắm mới ổn định lại được. Trên tay là xúc cảm mềm mại trơn mịn. Cả người Chu nhộn nhạo, sau khi thu hồi lại thần trí mới đỏ mặt, ho nhẹ: "Ta, ta sợ ngươi đụng phải đá ngầm." Kiều gật đầu tỏ vẻ mình cũng hiểu, hoàn toàn không biết đối với nhân loại mà nói, thủ đoạn nhỏ này gọi là 'chiếm tiện nghi'. "Cám ơn." Người cá nhỏ chân thành nói. Đây là người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy. Ở dưới đáy biển, thậm chí đến người cá cũng không ai đối tốt với mình như thế. Chu nới lỏng tay: "Không, không cần khách khí." Nói xong có chút chột dạ. "Ta tên là Kiều." Tiểu nhân ngư bơi vòng quanh nhân loại vừa mới quen biết, vui sướng giới thiệu tên mình. "Kiều?" "Phải." Chu ngây ngốc cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới mục đích của mình, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn tiểu nhân ngư, mở miệng hỏi: "Ta nghe thấy ngươi khóc ở đây..." Lời vừa nói ra miệng, vẻ mặt vui mừng của Kiều thoắt cái biến mất, đôi mắt lấp lánh nhất thời ảm đạm. Ý thức được mình nói sai, Chu lắp bắp: "Ta, ta... xin lỗi." Kiều lắc đầu, nằm nhoài lên tảng đá ngầm, đầu gác lên cánh tay, đuôi cá đen tuyền như có như không lay động dưới nước. "Không phải ngươi sai, vốn do ta không tốt..." Chu nhìn tiểu nhân ngư mất mát, cảm giác đau lòng lại ùa tới, từng chút từng chút một, cực kì khó chịu. Hắn luống cuống tay chân, đối mặt với một tiểu nhân ngư đẹp đẽ như vậy không biết nên an ủi thế nào. "Ta không có bạn bè..." Tiểu nhân ngư thất hồn lạc phách nói. "Ta làm bạn bè với ngươi!" Kiều lau nước mắt, một viên trân châu lại rơi xuống, xoa mũi thút thít hỏi: "Ngươi thật sự muốn làm bạn với ta sao?" Giọng Kiều đứt quãng: "Ta, ta không có gì tốt cả." "Làm chứ, ta muốn làm. Ai nói ngươi không tốt!?" Chu mạnh miệng nói, suýt chút cắn vào lưỡi. Tiểu nhân ngư vẫn đang khóc, Chu đau lòng cực kỳ, nhịn không được vươn tay giữ lấy hai má đối phương, lông mày nhíu chặt lại, nói: "Đừng khóc mà." Ngươi khóc làm ta khó chịu muốn chết. Tiểu nhân ngư đang đắm chìm trong cảm xúc vừa bi thương vừa háo hức, nhất thời vẫn chưa dứt ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]