Câu hỏi dễ thương làm nội tâm của mấy nghiên cứu viên thi nhau reo hò “Nói “Được.” đi.”, nhưng chủ nhân biển Forever lại ( lại!) không trả lời Dylan.
Hắn không trả lời — thậm chí, lần này cả cá heo cũng không bơi tới chỗ Dylan nữa.
“Anh ấy ghét tôi.” Nhóc người cá buồn bực than thở với Velen: “Vì tôi xông vào biển của anh ấy sao? Nhưng vùng biển này rộng lắm mà, thức ăn cũng nhiều nữa — nếu không muốn tôi ở lại đây, anh ấy có thể nói rõ với tôi mà.”
Đó là hoàng hôn ngày thứ hai.
Sự im lặng của Alroy giáng một đòn mạnh vào người muốn kết bạn là Dylan. Camera dưới nước quay lại cảnh nhóc con vào bãi đá ngầm lúc sáng sớm: nhóc đợi ở đó một lúc lâu nhưng không đi săn. Cái chuyện từ trước tới nay chẳng bao giờ xảy ra trên người Dylan này làm Velen thấy vô cùng lo lắng, sau khi bàn với mọi người, Velen quyết định lái canô vào khu đá ngầm.
Nghiên cứu viên của mình đến thăm làm tâm trạng Dylan tốt hơn xíu, nhóc bơi quanh canô, đuôi cá vờn quanh thân thuyền.
Velen tắt động cơ, ngồi xuống mép thuyền.
“Này, nhóc, có chuyện gì phải buồn phiền sao?”
Lời thăm hỏi đơn giản dễ dàng gợi ra nỗi lòng của Dylan.
Tiếng ca của nhóc người cá chẳng còn chút vui tươi nào, nhiều chỗ nghe cũng không rõ làm laptop bị rè, nhưng Velen cũng hiểu được đại khái: thái độ lạnh nhạt của Alroy làm Dylan thấy tổn thương.
Là người khuyến khích Dylan kết bạn với Alroy, lại một lần Velen cảm thấy hối hận: đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-o-bien-forever/27698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.