*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói của mấy nữ nghiên cứu viên gây chấn động thế nào, Velen đã không còn sức để để ý nữa. Anh nhìn đuôi cá trong màn hình, rơi vào sự chết lặng khó có thể miêu tả.
Tình huống của anh không ổn lắm, giáo sư Nolan đứng cạnh anh nhanh chóng phát hiện ra.
“Velen? Anh có ổn không?”
Thanh âm của ngài giáo sư truyền vào tai Velen, anh phải mất một lúc mới phản ứng lại được: “Tôi rất muốn nói tôi ổn, Alexander ạ.” Velen thở dài, thấy khổ sở vô cùng.
“Cơ mà ở đây lại có một “Nhưng mà” nữa, đúng không?” giọng của giáo sư Nolan rất nhẫn nại — nghe ra anh ta có vẻ rất hợp làm một đối tượng hết sức lí tưởng.
Mà bây giờ Velen quả thật rất cần một người có thê trút bầu tâm sự như vậy.
“Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện chút không?” Velen chỉ chỉ ra ngoài cửa: không khí nhiệt liệt trong phòng điều khiển quả thật quá lệch pha với tâm trạng của anh.
“Nhìn qua anh đúng là cần một ít không khí mới mẻ.” giáo sư Nolan gật đầu, sau đó hai người rời khỏi phòng điều khiển.
Bọn họ đi tới bờ biển, sóng biển dịu dàng vỗ vào bờ cát, bọt sóng lăn tăn bắn lên trong gió, Velen ngửi thấy mùi mặn mòi trong hơi thở, vị biển quen thuộc ấy làm anh thấy bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, lại đột ngột kéo anh ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-o-bien-forever/1925915/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.