Chương trước
Chương sau
Editor: Đậu
"Em hưng phấn nhỉ?"
Phó Trạch nghe thấy tiếng thở gấp nặng nhọc của Nghiêm Đào, thì biết người này đang bị anh khiêu khích, bàn tay đang tùy ý ôm eo Nghiêm Đào càng muốn vuốt ve.
"Bác sĩ Phó không thấy hứng thú hửm?" Nghiêm Đào gió chiều nào theo chiều đấy, ngón tay chạm vào đũng quần Nghiêm Đào.
"Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta đến văn phòng của bác sĩ Phó".
Ngón tay Nghiêm Đào chạm vào đũng quần Phó Trạch vẫn chưa đủ, hắn còn có tình chạm vào điểm nhạy cảm của Phó Trạch, hắn muốn nhìn Phó Trạch – một bác sĩ giỏi giang và nghiêm túc như vậy ở trong phòng làm việc của mình là cái bộ dáng đầy hưng phấn, nhất định sẽ cực kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng người.
"Không đi xem phim nữa?" Phó Trạch hỏi, dán vào tai Nghiêm Đào, vừa nóng vừa ẩm ướt.
"Xem phim nào vui như này?" Nghiêm Đào cười, nửa ngẩng đầu lên nhìn Phó Trạch. Tay trắng của hắn câu nhẹ lên cổ Phó Trạch, còn tay phải thì ngựa quen đường cũ đặt trên cạp quần Phó Trạch, chỉ cần cử động một chút là có thể cởi phăng cái quần anh ra.
"Em trở nên thèm thuồng từ khi nào vậy?" Phó Trạch nắm lấy tay Nghiêm Đào đang ở trên cạp quần của anh, không cho hắn hành động hấp tấp.
"Tôi thèm kɦoáı ƈảʍ, anh không thèm nữa?" Nghiêm Đào đứng kéo cổ Nghiem Đào lại gần mình: "Thế mỗi ngày mỗi tối người động tay động trên người tôi đúng là quỷ rồi".
Phó Trạch nghe lời này thì hiểu ý cười, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
"Đây là bệnh viejn, chúng ta đi về trước". Phó Trạch biết ý của Nghiêm Đào, không phải anh không muốn thỏa mãn Nghiêm Đào. Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện, là nơi anh làm việc, anh thật sự không vượt qua rào cản trong lòng mình được.
Nếu bây giờ anh đang ở nhà, Nghiêm Đào mà có cơ hội nói ra những lời này, chắc đã bị anh ném lên giường từ lâu rồi.
"Về thôi, chúng ta từ từ nghiên cứu". Phó Trạch muốn gỡ mấy ngón tay của Nghiêm Đào trên cạp quần mình, nhưng lại ứ gỡ được.
Sức lực Nghiêm Đào không nhỏ, muốn túm lấy quần Phó Trạch. Hắn cố ý muốn tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy với Phó Trạch, vì cớ gì mà dễ dàng buông tha.
"Thế anh có làm không?" Nghiêm Đào hỏi Phó Trạch: "Từ khi nào mà anh giống như bà mẹ già thế".
Có làm hay không đương nhiên là Phó Trạch muốn làm, nhưng ở một nơi ngưỡng mộ* như vậy, Phó Trạch khó mà làm được.
*Chỗ này là nơi linh thiêng, thần thánh, nhưng nó mình nghĩ chỉ chùa chiền mới để vậy, nên mình mạn phép đổi thành ngưỡng mộ vì PT làm bác sĩ mà nơi này lại là nơi PT làm àiii không biết để thế có được không nữa _._ ai biết thì giúp tui xem đổi thành gì nhoa.
"Nghiêm..." Phó Trạch đổi giọng điệu thương lượng trấn an nói chuyện với Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào không cho Phó Trạch một cơ hội nào để thương lượng, hai chân khóa chặt eo anh, cả người hắn treo trên người Phó Trạch y như con gấu koala.
"Nếu hôm nay anh mà không làm, thì sau này anh không cần làm nữa". Nghiêm Đào còn uy hiếp Phó Trạch. Kỳ thật thì nếu nói Nghiêm Đào muốn làm loại chuyện trao đổi chuyên sâu gì đó với Phó Trạch, vậy cũng không phải. Huống chi Nghiêm Đào làm 0, hắn chỉ đơn thuần muốn thấy Phó Trạch xấu hổ, thế là hắn vui vẻ rồi.
Trong khi nói chuyện, Nghiêm Đào lại bắt đầu cởϊ qυầи Phó Trạch.
Phó Trạch cũng khó chịu, lùi tiến cũng không xong, Nghiêm Đào nghiêm túc như vậy thực sự khiến anh không thể chống đỡ nổi. Ngay khi hai người đang chạm tay đụng chân nhiệt tình ngất trời, thì đột nhiên cửa phòng làm việc được mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào.
Sau khi người đàn ông nhìn rõ tình cảnh trước mặt, sững sốt khoảng hai giây.
Phó Trạch với Nghiêm Đào đè lên nhau, cả hai quần áo mặc không chỉnh tề, những ai mà nghe về chuyện Long Dương* chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đang xảy ra chuyện gì.
*Long Dương quân, sống khoảng 243 năm , là của vua Ngụy An Oanh, uyển chuyển quyến rũ như , vua Ngụy sủng ái. Vì câu chuyện của Long Dương quân, nên hậu thế dùng những thuật ngữ Long Dương (龍陽) để chỉ . Tương tự như thuật ngữ Phân đào (chia ) gắn với , Đoạn tụ (cắt ống tay áo) gắn với . Cre: Baidu, wikipedia.
Trên bàn làm việc, Nghiêm Đào và Phó Trạch hiển nhiên cũng không ngờ lại gặp chuyện như vậy, nhao nhao hóa đá không dám lộn xộn.
"À, chuyện đó, hai người tiếp tục đi, tôi không thấy gì hết". Tiếu Viễn xấu hổ cười gượng hai tiếng, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng làm việc, nhân tiện đóng cửa lại cho hai người này.
Hết thảy chuyển biến quá nhanh, Nghiêm Đào với Phó Trạch giữ nguyên tư thế này thêm hai giây, hoảng loạn kéo dài khoảng cách.
"Khụ!" Nghiêm Đào ho khan một tiếng, hắn chỉ đơn thuần muốn làm khó dễ Phó Trạch, cũng không muốn làm anh mất mặt trước mặt đồng nghiệp: "Quần áo còn chưa cởi, chắc là anh ta, sẽ không hiểu lầm nhở?"
Phó Trạch nói lời này, thật sự là muốn an ủi Phó Trạch.
Phó Trạch không trả lời, chỉ im lặng sửa sang lại quần áo mình bị Nghiêm Đào làm rối tung.
Nghiêm Đào thấy anh không lên tiếng, cũng cảm thấy lần này mình giỡn hơi quá trớn, chắc Phó Trạch tức giận rồi.
Phó Trạch tỉ mỉ sửa sang lại quần áo mình xong, ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Đào, ánh mắt này Nghiêm Đào quá đỗi quen thuộc, có thể thấy tim hắn đang phát run, vì mỗi lần Phó Trạch hung ác là anh đều là loại bieur tình này.
"Chuyện này, vậy..." Nghiêm Đào còn muốn vớt vát vài câu nếu không sau khi trở về, chuyện ác ma điên cuồng hái hoa cúc nhất định là chạy trời không khỏi nắng, kết quả hắn vừa mỏ miệng thì khẩn trương lắp ba lắp bắp.

Phó Trạch không đợi hắn nói xong, thì bất ngờ đưa tay trái về phía Nghiêm Đào, Nghiêm Đào bối rối đến mức nuốt nước bọt, cho rằng Phó Trạch muốn cho mình một bài học.
Cuối cùng là, Phó Trạch chỉ nắm lấy cổ áo sơ mi, bình tĩnh sửa sang lại cho hắn. Nghiêm Đào thở phào nhẹ nhõm, khoác lên mình bộ dáng hưởng thụ, tùy ý để Phó Trạch hầu hạ chỉnh đốn quần áo cho mình.
Thu dọn cho Nghiêm Đào ra hình ra người xong, động tác trên tay dừng lại, từ đầu đến cuối không nói một câu, ngay cả mỉa mai Nghiêm Đào cũng không có.
"Lão Phó". Nghiêm Đào mặt dày mày dạn lại gần Phó Trạch, cười nói: "Anh không giận chứ?"
Phó Trạch cười cười với hắn, vẫn không nói câu nào.
"Vừa rồi tôi còn tưởng rằng anh định đánh tôi vài cái cơ". Nghiêm Đào lại bắt đầu được một tấc tiến thêm một thước.
"Đánh em?" Rốt cuộc Phó Trạch cũng nói chuyện: "Nếu đánh em mà hữu dụng, thì chắc chú Nghiêm không biết phải đánh bao nhiêu lần rồi"
"Đi nào, không phải nói muốn xem phim hửm?" Phó Trạch nói xong, đi về phía cửa Phó Trạch cười hì hì đuổi tho.
Phó Trạch vừa mở cửa phòng ra, thì thấy có một người đứng ngoài cửa.
Tiếu Viễn nhìn hai người đi ra, cười ha hả với Phó Trạch.
"Ngại quá ngại quá, vừa rồi tôi chỉ là muốn đến phòng cậu lấy tư liệu lần trước cậu cầm qua, đang cần gấp".
"Cứ tưởng rằng cậu không có ở đây nên tôi không gõ cửa">
Tiếu Viễn vừa cảm thấy xấu hổ lại có lỗi.
Phó Trạch khẽ lắc đầu với anh, xoay người đi lại bàn làm việc, lấy tư liệu hai ngày trước anh cầm từ Tiếu Viễn.
Phó Trạch rời đi, để lại Nghiêm Đào với Tiếu Viễn trợn tròn hai mắt.
Lúc này Nghiêm Đào mới nhìn kỹ người này, qua một thời gian mới phản ứng được cái gì đó.
Người này không phải là đối tượng hôn ước của Phó Trạch sao! Đó là người mà trước đây hắn từng gặp ở trong quán bar với cửa hàng tiện lợi!
"Xin chào, tôi là Tiếu Viễn". Tiến Viễn tránh xấu hổ với Nghiêm Đào, chủ động giới thiệu bản thân.
"Nghiêm Đào". Nghiem Đào cẩn thận đánh giá Tiếu Viễn một phen, xác định nhất định mình không nhìn lầm".
"Tư liệu cậu muốn".
Phó Trạch quay lại, đưa tư liệu cho Tiếu Viễn.
Tiếu Viễn nhận lấy đồ: "Vậy tôi đi làm trước".
Tiếu Viễn đi rồi, Phó Trạch với Nghiêm Đào cũng chuẩn bị đi, phim còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu.
Nghiêm Đào quay đầu nhìn Phó Trạch, cười như không cười.
Trong lòng Phó Trạch nghẹn lại: "Sao thế?"
"Phó Trạch". Nghiêm Đào nắm lấy cà vạt của Phó Trạch: "Quan hệ giữa anh với Tiếu Viễn không đơn giản nhỉ?"
"Anh ta là đối tượng hôn ước mà mẹ anh hứa hôn ý hả?"
Nghiêm Đào ném ra một loạt vấn đề, trong đầu Phó Trạch nhanh chóng xoay chuyển, hôm nay Tiếu Viễn xuất hiện quá đột ngột, anh hoàn toàn không kịp giải thích cho Nghiêm Đào.
"Chậc!" Nghiêm Đào đột nhiên tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Trạch một cái, cất bước đi về phía thang máy.
"Nghiêm Đào!" Phó Trạch gọi hắn, đuổi theo cùng đi vào thang máy.
"Em nghe tôi giải thích". Phó Trạch nhìn tình thế hiện giờ, chỉ có thể thú tội được khoan hồng, bằng không lấy tính khí của Nghiêm Đào, không cùng anh quậy lên là không được.
"Anh câm miệng!" Nghiêm Đào lạnh lùng ngắt lời Phó Trạch, thang máy vừa đến bãi đỗ xe ngầm thì hắn không chút do dự lao ra ngoài, cũng không thèm nhìn Phó Trạch một cái.
"Tôi không câm đâu". Phó Trạch nhanh chóng theo sau, Nghiêm Đào lên xe, anh cũng lên xe.
Bộ dáng Nghiêm Đào hiểu lầm ghen tuông, Phó Trạch cảm thấy y như người vợ tức giận, hấp dẫn một cách kỳ lạ, thậm chí còn khiến anh có chút đắc ý.
"Tôi và Tiếu Viễn chỉ là đồng nghiệp, em hiểu lầm rồi".
Phó Trạch giải thích cũng không biết Nghiêm Đào có nghe vào hay không, dù sao động tác thắt dây an toàn trên tay hắn cũng rất lưu loát.

"Cậu ấy là bạn học đại học của tôi, trước kia cùng nhau nghiên cứu ở nước ngoài".
Nghiêm Đào nghiêng đầu nhìn về phía Phó Trạch hỏi: "Vậy con mẹ nó tại sao tôi lại gặp hai người ở quán bar với cửa hàng tiện lợi, hơn nửa đêm không về nhà, mà ở bên ngoài chơi với anh ta!"
Nghiêm Đào tức giận nói vội nói vàng, decibel bình thường cũng cao mấy độ.
*Decibel – còn viết là đề-xi-ben (viết tắt là dB) – Là đơn vị đo lường mang tính tương quan, tính theo thang logarit. Thể hiện tỉ số tham chiếu giữa 2 đại lượng tỉ lệ theo công suất (năng lượng âm thanh, công suất điện/điện tử, cường độ âm thanh, ..v.v),hoặc giữa 2 đại lượng có bình phương của chúng tỉ lệ theo công suất (áp lực âm thanh, điện áp, cường độ dòng điện, biên độ, lực điện từ, ..v.v).
"Vậy thì chúng ta nói chuyện xưa". Phó Trạch nắm chặt tay cầm vô lăng của Nghiêm Đào, không cho hắn vận hành, nhận tiện tắt lửa xe, lúc giận dỗi lái xe vô cùng nguy hiểm.
"Khi đó cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về".
"Đối tượng hôn ước của tôi đúng là cậu ấy, không sai". Bộ dáng Phó Trạch thẳng thắn: "Nhưng cậu ấy kết hôn rồi, cậu ấy là thẳng, đứa bé sắp đi mẫu giáo rồi".
"Cậu ấy không thích tôi, cho nên hai người chúng tôi chính là quan hệ bạn bè, bạn học đơn thuần."
"Em thật sự hiểu lầm rồi".
"Được, vậy tôi hỏi anh". Nghiêm Đào buông tay Phó Trạch ra rồi bắt lấy tay anh: "Lúc trước anh nói chuyện với anh, mà cười ngu như vậy?"
Nghe Phó Trạch nói con của Tiếu Viễn sắp đi mẫu giáo, cảm giác nguy cơ trong lòng Nghiêm Đào thực sự đã giảm hơn phân nửa, nhưng với chuyện Phó Trạch cứ cầm điện thoại cười khúc khích vẫn luôn là nghi hoặc trong lòng Nghiêm Đào.
Phó Trạch vừa nghe Nghiêm Đào hỏi câu này, thì không kiềm chế được đỡ trán cười.
"Anh cười cái gì!?" Nghiêm Đào tức giận.
"Lừa em thôi". Phó Trạch lấy điện thoại mở khóa ra rồi giao cho Nghiêm Đào: "Ông tướng ngài kiểm tra đi".
"Xem tôi có làm chuyện gì bất hợp pháp không".
Nghiêm Đào chộp lấy điện thoại của Phó Trạch, lập tức lật xem, một lát sau ném cái điện thoại lại cho Phó Trạch.
"Ai biết được anh có xóa chứng cứ đoạn chat hay không!" Nghiêm Đào nói cứ không cho là đúng, nhưng Phó Trạch nghe ra lời nói của hắn không còn quá khích như trước nữa.
Trong xem im lặng một lát, đầu óc Nghiêm Đào vừa chuyển, đột nhiên ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía Phó Trạch.
"Phó Trạch".
"Không phải anh nói rất thích đối tượng hôn ước kia của anh sao?"
"Phó Thâm còn nói hai người chuẩn bị kết hôn".
Nghiêm Đào ngoài cười trong không cười nhìn chằm chằm Phó Trạch, nghĩ ra mấy điều gì đó sai sai.
Hắn đột nhiên chợt nhận ra rằng rất có thể mình bị Phó Trạch với Phó Thâm kết hợp với nhau lừa.
Phó Trạch gãi đầu: "Tôi không nói như thế, em có thể không sốt ruột sao?"
"Em có thể thừa nhận là mình thích tôi không?"
Đến đây, Phó Trạch đã lựa lời rất rõ ràng, miễn cho sau này Nghiêm Đào lại bởi vì chuyện này mà nháo nháo tình cảm.
"Phó Thâm là em trai tôi, cũng là bạn của em, nó có thể nhẫn tâm nhìn anh mình cô đơn suốt đời, nhìn bạn mình cô đơn buồn bực tức giận hả?"
"Hai anh em mấy người thật sự rất tốt!" Lúc đó Nghiêm Đào mới sâu sắc nhận ra Phó Trạch và Phó Thâm đều là hai cái giếng không đáy.
Phó Trạch cười cười, nhân cơ hội túm lấy Nghiêm Đào lại: "Em có biết khi tức giận trông em thế nào không?"
Nghiêm Đào trừng mắt nhìn anh không nói lời nào.
Phó Trạch cười đến rất vui vẻ: "Giống như cô vợ nhỏ tức giận ấy".
"Hahahahhahhaha!"
"Cút con mẹ anh đi!"
Nghiêm Đào lại bị câu nói của Phó Trạch trêu chọc đủ đường: "Lại cười nữa tôi đấm răng anh giờ!"
Phó Trạch hết lần này tới lần khác vẫn muốn cười, chẳng qua là cười thu liễm hơn một chút: "Nếu sau này răng tôi không còn, em phải nhai nhai từng miếng từng miếng rồi đút cho tôi ăn đấy".
"Anh nghĩ đẹp lắm" Nghiêm Đào liếc mắt nhìn Phó Trạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.