Editor: Đậu
"Ôn Ngôn thế nào rồi?"
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Phó Thâm, Lộ Tinh, Phó Trạch và Nghiêm Đào toàn bộ đã tụ tập ở đây, Lộ Tinh khóc đến mức thở không ra hơi, khóc cả một đường đến.
Tần Húc vẫn ngồi xổm dựa tường như cũ, hai mắt đỏ như máu.
Quản gia thấp giọng giải thích tình huống cho mấy người kia, mấy người cũng không dám lên tiếng nữa, yên lặng chờ.
"Chồng ơi, Ôn Ngôn sẽ không sao chứ, đúng không ạ?" Trên đầu Lộ Tinh phủ áo khoác của Phó Thâm ngồi xổm khóc cùng một chỗ với Tần Húc.
"Nhất định sẽ không sao đâu". Phó Thâm không biết phải nói gì, nhưng anh tin chắc vào điều này. Mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, bác sĩ đi ra, Tần Húc đứng dậy vọt tới trước mặt bác sĩ, nhưng một hồi cũng không nói nên lời.
"Bác sĩ thế nào rồi?" Tần Húc không nói được, Tần Cao Dương đứng một bên hỏi thay hắn.
"Sản phu đã bình an hạ sinh một bé trai, cháu bé hiện đã được đưa vào lồng ấp".
"Sản phu mất quá nhiều máu, lâm vào hôn mê, tình trạng trước mắt coi như ổn định".
"Đã được đưa đến phòng nghỉ".
"Ôn Ngôn ở đâu? Phòng nghỉ ở đâu?" Tần Húc nắm lấy cánh tay bác sĩ, có chút quá khích.
"Y tá sẽ đưa anh quá, có điều sản phu cần phải nghỉ ngơi, nên một mình chăm sóc là tốt nhất".
Bác sĩ nói xong, có một y ta bước lại dẫn đường, mọi người lập tức đi theo.
Ôn Ngôn cần nghỉ ngơi, những người khác đều nhìn Ôn Ngôn từ xa qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990954/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.