Editor: Đậu
"Chồng... Nhẹ xíu..."
"Tinh Tinh sợ đau..."
Lộ Tinh vểnh mông nằm sấp trên giường, đầu vùi vào trong chăn, bộ dáng cực kỳ giống như con đà điểu tự lừa mình dối người.
"Không phải lo, chồng đã luyện cả một tháng trời, tay hiện tại cực kỳ ổn định, đừng sợ". Phó Thâm đẩy một cái tăm bông tẩm nước khử trùng, xoa lên miếng thịt mềm trên mông Lộ Tinh để khử trùng cho cậu.
Cơ bắp toàn thân Lộ Tinh đều ở trong trạng thái căng thẳng, Phó Thâm khử trùng cho cậu là có thể phát hiện.
Thực ra tiêm cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là một loạt công tác chuẩn bị trước khi đâm kim.
Phó Thâm rút tay đang cầm tăm bông ra, thân thể Lộ Tinh không kiềm được rùng mình một cái.
Nghe được âm thanh Phó Thâm cầm thuốc và ống tiêm trong hộp thuốc, Lộ Tinh muốn không sợ cũng không được.
Phó Thâm sợ Lộ Tinh đổi ý, động tác rút thuốc trên tay nhanh hơn.
"Bé con, thả lỏng nào". Phó Thâm mang theo ý cười nói với Lộ Tinh, làm bộ như muốn tiêm.
"Chờ, chờ tí đi!" Lộ Tinh thu cái mông lại, đầu chui ra khỏi chăn.
"Chồng ơi, anh dùng kim nhỏ nhất ư?" Giọng Lộ Tinh nói chuyện rõ ràng run rẩy.
"Nhỏ nhất rồi". Phó Thâm cho cậu xem kim tiêm, để cậu yên tâm: "Ngoan nhé, chỉ xíu thôi là xong, không đau chút nào hết".
Đầu tiên Phó Thâm vẫn có chút tự tin đối với kỹ thuật của mình, dù sao một tháng này ngày nào anh cũng luyện tiêm ít nhất 1 tiếng đồng hồ, da người nhân tạo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990942/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.