"Cẩn thận, đi chậm một chút cũng không sao". Phó Thâm đỡ Lộ Tinh đứng dậy, ở trong phòng cầm tay dạy cậu cách đi lại.
Lộ Tinh duy trì trạng thái người cá ở trên giường bệnh suốt cả tháng trời, hiện tại biến thành hình người suýt nữa thì quên mất cách đi như thế nào. Nếu Phó Thâm không đỡ, chắc cậu đã ngã như chó gặm bùn.
"Chồng, muốn ăn kẹo." Lộ Tinh cười với Phó Thâm, khóe miệng lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ, còn ngọt hơn kẹo cậu ăn.
Dứt lời Lộ Tinh đã thò tay vào túi áo âu phục của Phó Thâm, Phó Thâm mới từ công ty trở về, còn chưa kịp thay quần áo.
Lộ Tinh mò mẫm một lát liền lấy ra một viên kẹo sữa, nhưng không vội ăn, đặt vào tay Phó Thâm muốn anh bóc vỏ.
Phó Thâm hiểu Lộ Tinh nhất, bóc kẹo cho cậu rồi đưa đến bên miệng.
Lộ Tinh há miệng nhỏ ngậm lấy, vô thức ngậm cả ngón tay anh vào, vừa ướt vừa mềm làm anh nhất thời cảm thấy hơi nóng.
Phó Thâm nới lỏng cà vạt, lại không ngờ Lộ Tinh lại nảy ra hứng thú, kéo cái cà vạt lộ ra ngoài của anh xuống, đè thấp cả người xuống, cười hì hì với Phó Thâm rồi mổ một cái ở khóe môi anh.
Lộ Tinh hôn xong thì bắt đầu tập trung ăn kẹo, cố ý vô tình phát ra tiếng cộp cộp.
"......" Nếu không phải nghĩ đến thân thể của Lộ Tinh vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, Phó Thâm sẽ không do dự đẩy ngã Lộ Tinh xuống, sau đó ăn sạch sẽ cậu từ trong ra ngoài.
"Chồng......" Lộ Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990922/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.