"Vu Cố đâu?"
Tần Cao Dương tháo cà vạt xuống tiện tay treo trên móc áo, ánh mắt quét qua phòng khách một vòng nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.
"Ở hoa viên, vẫn luôn có người để ý đến, Tần tổng yên tâm." Quản gia lại cười nói.
"Ừm." Tần Cao Dương đáp một tiếng, cất bước đi ra hoa viên.
Nhà riêng của Tần Cao Dương có một nửa là sân bóng, là do các nhà thiết kế hàng đầu trong nước thiết kế, một năm bốn mùa, bốn cảnh khác nhau.
Tần Cao Dương thả nhẹ bước chân, muốn nhìn xem rốt cuộc Vu Cố đang làm gì.
Ngày thường tình nguyện ngồi phát ngốc ở trên giường, thế mà hôm nay lại phá lệ vào hoa viên.
Đi qua núi giả cao nửa người, góc nghiêng của anh xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Tần Cao Dương không vội vàng đi lại, mà đứng nhìn anh từ xa.
Vu Cố ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh hồ nước, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Hai tay ôm đầu gối, cả người khom lại đầu cũng đặt xuống đầu gối, lẻ loi nhìn có chút đáng thương.
Tầm mắt của Vu Cố dừng trên đất, không biết là đang nhìn cái gì. Nhìn cực kì xuất thần, một lát sau khẽ thở dài.
Rất nhẹ, nhưng Tần Cao Dương nghe thấy được.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy kỳ quái, bởi vì tâm tình của hắn đột nhiên trở nên bất ổn.
Vu Cố thở dài rồi lại ngồi ngẩn người thật lâu, sau đó Tần Cao Dương nhìn thấy một chuỗi gọt nước trong suốt từ trong hốc mắt anh tuôn ra, bị ánh mặt trời chiếu vào đặc biệt chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990913/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.