"Không muốn làʍ ŧìиɦ nhân của người, chỉ muốn làm người yêu của người...... Độc chiếm sự cưng chiều duy nhất."
"Ông chủ, nhị thiếu gia muốn vào, chúng tôi không cản được." Vài tên bảo vệ nhà riêng của Tần Cao Dương vây quanh Tần Húc, lại không dám ra tay với hắn dù sao thì hắn cũng là em trai của ông chủ.
"Không sao, mấy người đi ra đi." Trên sô pha trong đại sảnh sáng sủa, Tần Cao Dương đang ngồi bóp điếu xì gà đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tần Húc.
"Sao lại hùng hổ như thế."
Bảo vệ đi ra ngoài, trên mặt Tần Cao Dương mang theo nụ cười nói chuyện với Tần Húc.
Đối với nụ cười dối trá ích kỉ này không biết là lần thứ bao nhiêu hắn thấy, trước kia thì có thể chịu đựng được nhưng bây giờ chỉ cảm thấy ghê tởm.
Gần như trong nháy mắt, nắm đấm của Tần Húc đã vung lên mặt Tần Cao Dương. Xì gà trong tay hắn và cả hắn cũng ngã ra đất.
Tần Cao Dương khóe miệng, giật giật cằm, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng hắn.
Hắn cũng không vội đứng dậy, Tần Húc lại một lần nữa xông lên túm cổ áo hắn lực trên tay như muốn xé hắn ra thành nhiều mảnh.
"Anh đem Ôn Ngôn đi đâu rồi!?" Tần Húc chất vấn, hắn chưa từng đối chọi gay gắt với Tần Cao Dương như hôm nay, càng đừng nói động thủ đánh người.
"Thả Ôn Ngôn ra!"
Tần Húc gào lên, nói xong hắn lại vung một đấm, có điều lúc này thì Tần Cao Dương né tránh.
Tần Cao Dương ngồi nửa trên đất, đối mặt vưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990902/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.