Edit: Đậu
Phó Trạch uống sạch rượu trong ly, Nghiêm Đào cũng không do dự ngửa đầu lên cạn sạch.
"Còn tưởng rằng cậu sẽ không cho tôi vào trong." Phó Trạch cầm ly rượu trong tay, lời nói mang theo ý cười.
"Anh cho rằng tôi muốn cho anh vào chắc?" Nghiêm Đào vẫn thấy tức như cũ " Tôi là thấy anh ở bên ngoài gió thổi lạnh như chó nhà có tang (1),thật đáng thương."
(1) Chó nhà có tang: là thành ngữ TQ, ngữ âm là sàng jiā zhī quǎn, có nghĩa là chó vô gia cư. Ẩn dụ là không có nơi nào để chạy, hay chạy xung quanh theo những người xung quanh. Xuất phát từ "sử ký Khổng Tử thế gia".
Phó Trạch cười nhẹ không nói gì.
Trên mặt Nghiêm Đào bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vội muốn chết. Cái thuốc kia làm cho cơ thể người ta mềm nhũn như bông, với hắn bỏ lượng thuốc cũng không ít, theo lí là hẳn là có tác dụng rồi chứ.
Nghiêm Đào không dấu vết lưu ý từng cử chỉ từng động tác của Phó Trạch, chỉ chờ anh ta khóc sướt mướt cầu xin mình - cɦịƈɦ.
Trên thực tế cái loại thuốc này cũng không phải của Nghiêm Đào, tuy rằng hắn cũng thích chơi. Chơi cũng muốn chơi lớn, nhưng hắn không thích mấy cái loại thuốc hại thân này. Cái loại thuốc này là do tiểu tình nhân trước kia của hắn mang đến, sau khi Nghiêm Đào phát hiện thì trực tiếp đạo người cút khỏi cửa. Thứ này vẫn để chỗ hắn chưa kịp ném, không thể tưởng được hôm nay lại có chỗ để dùng.
" Sao cậu cứ nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990886/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.