Thay áo ngủ trên người ra, Tần Húc nhìn bình thường rất nhiều, hắn lại uống thuốc hạ sốt một lần nữa. Không còn sốt nữa, tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Tần Húc ngồi tựa vào giường đắp cái chăn màu xanh của Ôn Ngôn, lướt xem điện thiện rồi thỉnh thoảng lại nhíu mày. Ôn Ngôn không biết hắn đang xem cái gì nhưng cũng không dám hỏi, chỉ yên cạnh chăm giữ bên cạnh hắn, giống như là người giúp việc chờ chủ sai.
Sàn nhà rất lạnh, Ôn Ngôn đi dép lê cả người ngồi xổm. Qua một thời gian dài cả người đã tê dại lạnh như băng, cậu cũng không dám động một chút nào.
"Dưới đất thoải mái lắm sao?" Tần Húc phát hiện cả người Ôn Ngôn cứng đề, giọng nói không lạnh không nhạt.
Ôn Ngôn vội lắc đầu.
Tần Húc vỗ vỗ chỗ bên cạnh cái giường nhỏ 1m2 của Ôn ngôn.
Ôn Ngôn đứng lên, nhưng không ngờ là ngồi xổm lâu quá dẫn đến não thiếu máu. Trước mắt bỗng dưng tối sầm rồi ngã vào trong lòng ngực Tần Húc.
Tần Húc đỡ lấy eo cậu, hơi trêu đùa mà nói, "Bây giờ tôi đang còn là người bệnh đấy, cậu còn muốn quyến rũ tôi?"
Ôn Ngôn mặt đỏ tai hồng, vội vàng từ trên người Tần Húc sang chỗ bên cạnh yên lặng chui vào chăn, đắp cả người mình lại.
Tần Húc không trêu đùa cậu nữa, mà tiếp tục lướt điện thoại, Ôn Ngôn giống như con mèo nhỏ hơi mê man buồn ngủ đông. Một bàn tay Tần Húc xoa nắn vành tai nhỏ nhăn của cậu, cảm giác mềm mại sờ rất sướng, làm cho người ta không ngừng được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990881/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.