Trên cái giường mềm mại của khách sạn, cả người Nghiêm Đàonằm rất không được tự nhiên. Phó Trạch đang cầm trym của hắn đóoooooooooo.
"Con mẹ nó đến cuối cùng anh muốn làm cái gì?!" Nghiêm Đào bắt đầu giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Đột nhiên một thứ sắc bén chạm vào trym của hắn, sắc mặt Nghiêm Đào mới cứng đờ.
"Đừng nhúc nhích." Phó Trạch mỉm cười, "Nếu tôi mà trượt tay, thì tôi không chắc là cái này còn không đó."
"Đệt!" Nghiêm Đào vẫn chửi.
"Xuống tay từ chỗ nào được ta?" Phó Trạch nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới thằng em trai của Nghiêm Đào, sau đó nhíu mày, "Rất khó chọn vị trí nha."
"Phó Trạch anh phát điên gì đấy, mau thả ông đây ra!" Nghiêm Đào vẫn còn đang kêu gào.
"Chắc chắn sẽ thả mà, nhưng không phải bây giờ." Phó Trạch cách một găng tay trấn an vuốt ve em trai của Nghiêm Đào, "Cái đồ chơi nhỏ này của cậu về sau cũng không dùng được nữa, cắt đi thôi."
"Chỉ một nhát thôi, không đau một chút nào hết tay nghề chuyên nghiệp của tôi cậu cũng biết mà." Trong mắt của Phó Trạch hiện lên một tia thâm sâu khó lường, ngay cả ý cười cũng chắc chắn hơn.
"Con mẹ anh!" Nghiêm Đào triệt để luống cuống, Phó Trạch mà đã cầm dao thì làm gì có chuyện chậm. Trong lòng hắn vẫn rất rõ ràng, lỡ may anh ta thất thủ, thì mình đoạn tử tuyệt tôn luôn đó.
"Phó Trạch! Anh cút con mẹ nó điiii!" Nghiêm Đào tức giận đến mặt đỏ, "Ông đây phải về nhà!"
"Cắt xong rồi, chúng ta cùng nhau về." Phó Trạch vừa nói thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990869/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.