"Bác sĩ Thẩm, bệnh nhân số 3 dã đến rồi." Y tá gõ cửa nói với Thẩm Hợp.
" Được, tôi lập tức qua ngay." Thẩm Hợp bên này lại nhìn Phó Thâm có gì dặn dò thì đều nói rõ ràng, "Phó thiếu có thể dẫn tiểu thiếu gia đi gặp mặt, sẽ giúp cậu ấy dung nhập vào mọi người nhiều hơn. Nếu tiểu thiếu gia còn có tình huống gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi."
" Được." Phó Thâm gật đầu, ôm cậu lên chuẩn bị đi.
"Tiểu thiếu gia, tạm biệt." Thẩm Hợp đem kẹo mút lúc nãy đưa cho cậu.
Lộ Tinh nhận lấy, có chút ngượng ngùng vùi đầu vào trong lòng ngực Phó Thâm, phất tay ra hiệu chào tạm biệt với Thẩm Hợp.
Ra khỏi phòng khám, gió bên ngoài lạnh đến mức thấu vào tim. Phó Thâm vội vàng đội mũ lên cho Lộ Tinh, ôm người ngồi vào trong xe.
" Đưa em về nhà trước, rồi tôi sẽ đến công ty." Phó Thâm quấn Lộ Tinh vào trong áo khoác của anh, để ủ nhiệt độ cơ thể mình cho cậu.
Lộ Tinh từ trong khe áo thò tay ra vòng quanh cổ Phố Thâm, nhìn anh lắc lắc đầu, ánh mắt lưu luyến không rời. Cậu không muốn về nhà, trở về rồi lại phải một mình lẻ loi ngồi chờ Phó Thâm về chả tốt tí nào.
Hơn nữa gần đây Phó Thâm hay về nhà rất muộn.
Phó Thâm thấy năng lực siêu dính người của cậu thì không nhịn được được cười, " Không muốn để tôi đến công ty."
Lộ Tinh liên tục gật đầu.
" Tôi không đi làm thì sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990861/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.