Thời kỳ phát tình của Lộ Tinh chắc hẳn là nằm trong hai ngày nay, Phó Thâm cũng không dám đến công ty, chuyên tâm ở nhà chơi với Lộ Tinh. Lộ Tinh rất dính lấy anh, giống y như một con đười ươi bất cứ lúc nào cũng có thể treo trên người anh. Phó Thâm muốn học tập trước một chút "tri thức" còn phải chờ đến Lộ Tinh ngủ mới được.
Phó Thâm cầm điện thoại vào phòng tắm, nghĩ trái nghĩ phải liền gọi điện cho Nghiêm Đào
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia ồn ào giễu cợt một hồi, tâm tư gì đó của Phó Thâm muốn trực tiếp cúp máy.
Nghiêm Đào hỏi rõ ý định gọi điện thoại cho hắn của Phó Thâm, con mẹ nó muốn cười đến điên luôn rồi, không nghĩ tới Phó Thâm hỏi kinh nghiệm của anh.
Suy nghĩ của Phó Thâm rất đơn giản, chỉ cần không làm cho Lộ Tinh khó chịu là được.
"Phó Thâm ơi là Phó Thâm, không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha!!" Nghiêm Đào bỏ lại tiểu minh tinh vừa mới hẹn tới, tìm một chỗ yên tĩnh, chuyên tâm nói chuyện với Phó Thâm, cười đến đau cả eo.
" Mẹ nó bỏ đi, đầu tôi bị cửa kẹp mới đi gọi điện cho anh." Phó Thâm cảm thấy não mình thật sự bị úng nước rồi.
"Đừng đừng đừng cúp!." Nghiêm đào vội vàng dừng lại " Tôi không phải là bạn bè tốt của cậu sao, dạy cậu là chuyện nên làm mà."
Nghiêm Đào bình tĩnh cố gắng thu lại ý cười trê mặt, nhưng giọng nói vẫn như cũ không có tí đứng đắn nào, "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990854/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.