Từng giọt nhỏ xuống ống truyền. Sau khi Lộ Tinh tỉnh lại thì thấy kim tiêm vẫn còn cắm trong mu bàn tay mình, nước mắt lập tức đảo quanh tròng.
Phó Thâm vừa mới từ phòng bác sĩ trở về, nước mắt Lộ Tinh liền thi nhau rơi xuống. Những hạt trân châu trắng bóng theo ga giường lăn xuống đất, bộp bộp rơi đầy đất.
Phó Thâm vốn đang còn đắm chìm trong lời bác sĩ nói, thấy vậy thì tỉnh táo lại.
Lộ Tinh khóc đến không biết trời đất, nhưng lại không phát ra tiếng động gì. Giơ tay lên cho Phó Thâm nhìn kim tiêm ở trên.
" Tôi thổi thổi vài cái là không đau nữa." Phó Thâm xuống mép giường, thổi từng hơi từng hơi lên mu bàn tay Lộ Tinh. Thỉnh thoảng còn giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt cho cậu.
"Có phải như vậy sẽ không đau nữa đúng không?" Sau khi thổi vài cái thì anh hỏi. Nói thật thì làm như vậy cũng không có tác dụng gì cả. Nhưng cũng không biết có phải tác dụng trong lòng Lộ Tinh hay không, giống như là thổi như vậy sẽ thật sự không đau nữa. Cậu gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bệnh vì khóc mà đỏ lên.
"Nhóc quỷ hay khóc của tôi." Phó Thâm ôm cậu dỗ dành trong lòng mình, tựa như dỗ dành một món đồ dễ vỡ, cẩn thận đến cực điểm.
" Được rồi không khóc, rơi nhiều trân châu như vậy rất tiếc đó em." Phó Thâm giống như không có việc gì cười đùa trêu chọc cậu, nhưng thật ra trong lòng vẫn đang còn sợ hãi.
Chỉ có Phó Thâm biết, lúc Lộ Tinh ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990852/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.