Chương trước
Chương sau
Vẫn như ngày đầu, Cát Tường không nhìn thấy người nhà của nguyên chủ.

Cô ở lì trong phòng tiếp tục công việc ôn bù kiến thức. Càng ôn Cát Tường càng cảm thấy mình có quá nhiều bài không biết. Khi cô thử làm một đề kiểm tra gần đây nhất, kết quả xém chút khiến cô không ngẩng mặt lên nổi. Nhưng Cát Tường không phải người dễ nản chí, càng vậy càng kích thích lòng cầu tiến của cô.

"Sắp đến ngày thi học kỳ rồi.." Cát Tường lẩm bẩm.

Hôm nay cô đã hỏi bóng gió An Khanh về ngày thi kiểm tra, khoảng chừng nửa tháng nữa là bắt đầu thi học kỳ. Lần thi này cô phải nắm bắt cơ hội kiếm được điểm cao để kéo học bạ, vì nghe đâu thành tích của nguyên chủ cũng không giỏi lắm.

Hai ngày tới là đến cuối tuần thứ bảy. Trong hai ngày này, Cát Tường vẫn luôn tập trung vào mục tiêu của mình. Lên lớp thì chú tâm nghe giảng, về nhà thì chăm chỉ làm bài tập. Dần dà các bạn học trong lớp bao gồm An Khanh đã quen với Cát Tường bỗng dưng nhiệt tình với bài vở. Thậm chí lớp học 11C4 cũng bị khơi mào hứng thú theo cô, tinh thần cao ngút trời khiến các thầy cô đặc biệt là thầy chủ nhiệm mừng gớt nước mắt.

Cát Tường hồn nhiên không biết mình là nguyên nhân đầu sỏ, cô chỉ hơi cảm thán cái lớp này đúng là toàn học sinh chăm học.

Thoáng cái đã đến thứ bảy. Sáng nay vừa đến lớp, Cát Tường nhạy bén cảm nhận được những tầm mắt nhìn mình trắng trợn. Lúc cô quay đầu ra thì không thấy ai, nhưng cảm giác bị nhìn vẫn chưa tiêu tan. Đến khi gặp An Khanh, cô nàng nháy mắt với Cát Tường, thần bí dò hỏi: "Nè, hôm nay là ngày cậu quyết đấu với hotboy trường mình đó à?"

Cát Tường nhướng mày. Cô biết trước tính tình bà tám của An Khanh, nên không nói cho cô ấy biết, vậy mà cô nàng vẫn biết được. Đăm chiêu suy nghĩ, cô liên hệ với những ánh mắt lén nhìn mình, suy đoán có lẽ việc cô đấu bóng rổ với Anh Tuấn đã bị truyền đi rồi. Dĩ nhiên cô không nghi ngờ Anh Tuấn là người thích kể ra ngoài, chắc là từ những bạn học nam bên cạnh cậu lúc ở đó.

Thấy Cát Tường gật đầu, An Khanh chọt vai cô nàng, giả vờ hờn dỗi: "Cậu được lắm nha, im ỉm theo đuổi người ta mà không thèm chia sẻ cho bạn thân này biết."



Biết ngay An Khanh hiểu lầm, nhưng Cát Tường cũng không tính giải thích. An Khanh tự thay cô nghĩ ra lý do làm quen Anh Tuấn, cô dĩ nhiên vui vẻ tiếp nhận.

"Nè, nhưng mà cậu đã chơi bóng rổ bao giờ đâu. Cậu đừng vì theo đuổi người ta mà vứt cả mặt mũi mình đi." An Khanh trêu Cát Tường xong, lại lo lắng nhìn cô.

Là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Cát Tường, An Khanh chắc chắn Cát Tường chưa từng động vào mấy môn thể thao chứ đừng nói đến bóng rổ. Nếu chỉ vì theo đuổi Anh Tuấn mà làm trò cười cho cả trường, An Khanh khuyên Cát Tường đừng mất cả chì lẫn chài.

Cát Tường nhìn An Khanh, hỏi lại: "Mình cao không?"

"Hả?" An Khanh mù mờ không hiểu ý Cát Tường lắm, vô thức đánh giá Cát Tường từ trên xuống rồi gật đầu: "Cao."

Con gái cao chừng mét bảy bây giờ rất hiếm, Cát Tường tuy cao nhưng người lại xinh xắn, cộng thêm mặc quần áo dày ấm trong tiết trời lạnh này nên mới làm cho người khác ảo giác Cát Tường nhỏ nhắn.

Cát Tường gật đầu: "Thế được rồi."

Lúc này, An Khanh mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây là đang nói đến tiêu chuẩn chiều cao chơi bóng rổ sao, nhưng ý cô đâu phải cái này. An Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhân lúc chưa đến giờ vào lớp mà tích cực khuyên nhủ: "Cậu đừng thấy bóng rổ trông dễ chơi, nhìn thế thôi chứ chơi khó lắm."

"Ngồi lại kìa, vào học rồi." Cát Tường mệt mỏi chỉnh hai vai cô bạn ngồi ngay ngắn.

An Khanh còn muốn nói thêm, đúng lúc thấy cô giáo vào lớp, cô nàng đành phải ngậm miệng tập trung tiết học.

Không biết làm sao mà cả trường đều hay tin Cát Tường lớp 11C4 quyết đấu với hotboy Anh Tuấn lớp 12A1, cứ đến tiết giải lao là các bạn lớp khác như vô tình cố ý lượn lờ ngoài cửa lớp 11C4, muốn xem cô gái nào mà có can đảm đến thế. Đa số họ đều ôm thái độ chờ xem trò hay, không ai cho rằng Cát Tường sẽ thắng được Anh Tuấn. Nhất là lớp 12A6 hôm vừa rồi bị thua bởi Anh Tuấn càng khinh thường không coi Cát Tường ra gì. Có lẽ xuất phát từ tâm lý, họ nghĩ theo tính chất bắc cầu, Cát Tường mà thắng thì chả khác nào lớp 12A6 thua bởi một đứa con gái.

Cát Tường chẳng mảy may quan tâm đến những ánh nhìn thiện ý hay ác ý. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, vì vậy cô chỉ biết đuổi theo mục tiêu mà thôi.

Tiết cuối trong sự chờ đợi háo hức của cả trường, tiếng chuông reo lên báo hiệu tan học cũng là lúc mọi người ồ ạt thu dọn sách vở, kéo nhau lũ lượt đến sân bóng rổ chiếm chỗ ngồi đắc địa.



"Tường ơi, nhìn xem cậu nổi tiếng chưa kìa." An Khanh tranh thủ qua ngó sân bóng rổ, rồi chạy về nhìn Cát Tường vẫn thong thả làm nốt đề cuối trong vở, cảm thán cô bạn mình ngày một chăm chỉ như mọt sách rồi.

Cát Tường chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ ừm một tiếng: "Vậy à."

An Khanh ghé đầu vào tai cô bạn, hạ giọng hỏi: "Cậu hẹn với người ta đấu lúc nào vậy?"

Chờ đến khi An Khanh nôn nóng sốt ruột, Cát Tường mới nâng mắt nhìn đồng hồ treo chính giữa gần bảng đen, thấy thời gian đã kha khá rồi mới đứng dậy cất gọn sách vở: "Cũng đến giờ rồi."

"Để mình dọn cho." An Khanh nhanh nhảu giúp đỡ cất sách vở vào ba lô, bộ dạng kia còn nôn nóng hơn cả nhân vật chính.

Không phải An Khanh ôm tâm trạng háo hức như mọi người, mà cô nàng đang lo lắng không biết Cát Tường có gây được ấn tượng với người ta không. Sau trận thi đấu này không biết Cát Tường có bị đưa làm bia ngắm cho đám con gái hâm mộ Anh Tuấn không.. rồi đủ loại liên tưởng khiến đầu óc An Khanh rối bời hết cả. Cát Tường đi bên cạnh còn nhận ra được An Khanh khác thường, bèn an ủi: "Yên tâm đi, cậu phải tin vào người bạn này chứ."

An Khanh liếc trắng mắt nhìn cô, lẩm bẩm: "Tin làm sao được khi mình chưa bao giờ thấy cậu chơi hả." Tuy vậy cô cũng không lo suông nữa, im lặng theo Cát Tường đến sân bóng rổ.

Lần thứ hai đến sân bóng rổ, tâm thái của Cát Tường đã thay đổi. Cô bỏ qua những âm thanh náo nhiệt nhằm về phía mình, tập trung lia mắt tìm kiếm đối phương. Quả nhiên thấy Anh Tuấn đang đứng ở gần bảng rổ, hơi cúi đầu nhìn tay mình đập bóng. Ánh sáng từ biển tên trên đỉnh đầu rọi xuống gương mặt Anh Tuấn, phụ trợ nét mặt góc cạnh cậu trở nên mờ ảo đẹp đẽ.

Hai người đều không thay sang đồ thể thao chuyên chơi bóng rổ, vẫn giữ nguyên mặc bộ đồng phục của trường.

Cát Tường đi tới, Anh Tuấn lập tức phát hiện. Cậu ngẩng đầu nhìn, ánh sáng chiều tà chưa rút về giúp cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cô hơn buổi tối nọ. Điều khiến cậu ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt điềm tĩnh không thay đổi. Anh Tuấn mỉm cười, đi tới gần đứng đối diện cô: "Em đến rồi, vậy bắt đầu chưa?"

Họ đấu một với một, cho nên không cần tìm thành viên ghép đội. Cát Tường gật đầu, cô thả ba lô nhờ An Khanh giữ hộ, khăn quàng cổ cũng bị cô tháo ra cho đỡ vướng víu. Bộ đồng phục cô đang mặc là áo khoác và quần dài, thêm giày thể thao thuận tiện vận động. Cát Tường đơn giản làm vài động tác ấm thân cơ bản, rồi gật đầu với Anh Tuấn: "Bắt đầu thôi."

Quần chúng xung quanh reo hò cổ vũ, họ nhìn thấy một nam một nữ đứng đối diện nhau. Suy nghĩ xem Anh Tuấn sẽ đối xử với con gái người ta thế nào.

Trùng hợp, Nam Khánh xung phong làm trọng tài. Cậu ta vừa hô bắt đầu, cuộc thi đấu bóng rổ giữa hai người lập tức mở ra.



Anh Tuấn nhường Cát Tường làm người giữ bóng trước. Cát Tường không khách khí nhận bóng, cô hơi cong lưng đập bóng nhẹ nhàng di chuyển. Ánh mắt từ điềm tĩnh chuyển thành sắc bén từ khi nào, tập trung quan sát tìm điểm mù của đối phương để đột phá. Mà Anh Tuấn cũng không chủ quan, cậu dùng tư thế phòng thủ bảo vệ bảng rổ.

Bất chợt, Cát Tường di chuyển giẫm lên vạch ba điểm quanh cột rổ. Trước khi Anh Tuấn chạy tới kèm sát, cô nhanh chóng nâng tay nhắm chuẩn vị trí, gia tăng tốc độ ném bóng ở khoảng cách xa.

Vụt!

Bóng vào rổ!

Toàn trường yên lặng như tờ.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Anh Tuấn và những cặp mắt sững sờ của quần chúng vây xem, Cát Tường bỗng nhiên cướp lấy quả bóng vừa vào rổ, linh hoạt cong lưng luồn bóng trở về tư thế phòng thủ. Đồng thời, Anh Tuấn đã lấy lại tinh thần. Ánh mắt cậu dần trở nên nghiêm túc, tập trung khóa chặt tầm nhìn vào từng động tác của Cát Tường.

Biết mình sẽ không còn lợi thế đánh úp nữa, Cát Tường không vội mà lợi dụng sự nhanh nhẹn của mình di chuyển bóng trái phải theo chiều ngang. Trong đôi mắt bình tĩnh là tính toán góc độ để cho ra tính khả thi lớn nhất. Đấu bóng một với một phản ánh rõ ràng đầy đủ tố chất chiến thuật, tâm lý, tấn công và phòng thủ. Cát Tường biết thể lực không bằng Anh Tuấn, vì vậy cô nhuần nhuyễn tránh đối kháng trực diện với cậu.

"Kỹ thuật euro step* thật thành thạo!" Giữa đám quần chúng vây quanh, bỗng có một người nhỏ giọng lên tiếng. Đôi mắt người kia như có ánh sáng lập lòe, chĩa thẳng tới cô gái trong trung tâm trận đấu.

*Euro step: Kĩ thuật di chuyển zic-zac khi lên rổ để tránh sự truy cản của đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.