Vì vẫn còn sớm nên hai người bèn chậm rãi đến chợ nông nghiệp gần đó mua thức ăn. Tưởng Bác Sâm khom lưng chọn cá ở quầy thuỷ sản, tuy Thư Quân thích ăn cá dưa chua nhưng không giỏi chọn lắm bèn đứng ở một bên nghịch ngợm, Tưởng Bác Sâm cũng không trách cậu, cứ để tuỳ cậu chơi.
Lúc này người đi chợ còn ít, quầy thuỷ sản chỉ có hai người họ, ông chủ đứng một bên cười nói: “Hai anh em các cậu tình cảm tốt thật đấy.”
Thư Quân cũng cười, vỗ vỗ vai Tưởng Bác Sâm, “Đúng vậy ạ, đây là em trai cháu.”
Ông chủ đầy mặt không tin, Tưởng Bác Sâm chỉ con cá ra hiệu muốn mua với ông rồi xoay người lại nhìn Thư Quân một cái, như cười như không: “Hử, em trai?”
Ông chủ động tác lưu loát mổ cá, trong miệng cũng không ngừng: “Thoạt nhìn thì đây mới là em trai chứ? Giống anh cậu, cơ mà nhìn nhỏ hơn một chút mà.”
Thư Quân có chút bất ngờ, đẩy kính mắt: “Hai bọn cháu giống nhau hả chú?”
Tưởng Bác Sâm là soái ca theo nghĩa truyền thống, mặt mày vuông vức đường nét gọn gàng, thêm nữa là đã từng đi bộ đội, cả người hắn có một loại khí thế nghiêm nghị không thể khinh thường. So với hắn thì Thư Quân có dung mạo và khí tràng ôn hoà nhiều hơn, có lẽ là do từ sáng đến tối ngâm mình trong tiệm sách nên thoạt nhìn đã thấy cậu là người có học thức sạch sẽ.
Ông chủ đang đánh vảy cá, nghe vậy còn ngẩng đầu nhìn hai người họ một chút, sau đó gật đầu khẳng định:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong/82495/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.