Sau khi spoil thành công, Tưởng Bác Sâm cảm thấy cuối cùng mình cũng thỏa mãn. Ai bảo tối qua nằm trên người mình mà Thư Quân còn lẩm bẩm tên người khác cơ chứ?
Có điều —
“Spoil thoải mái nhất thời… CMN đúng là chỉ thoải mái nhất thời thôi.” Tưởng Bác Sâm vừa viết báo cáo vừa cau mày nói thầm. Cậu cảnh sát bên cạnh cười he he, hỏi: “Sao hả sếp, em đã nói spoil xong xem phim chán lắm đúng không?”
“Đều tại thằng nhóc mày!” Tưởng Bác Sâm tiện tay ném bút qua: “Ai bảo cậu spoil cho anh? Không biết spoil đáng ghét lắm hay sao?”
Cậu trai kia giơ tay bắt được chiếc bút: “Nói phải có lương tâm chứ sếp… Em đây khuất phục trước dâm uy của anh chứ lòng em cũng rất chống cự với spoil lắm á anh hỉu hoonnn?”
“Cút đê, anh bảo nói thì cậu nói hả? Phú quý bất năng dâm uy vũ bất năng khuất, hiểu không? Cậu, chiều nay trước khi tan làm đưa báo cáo đến cho tôi.”
“Đừng mà… Không phải nói ngày mai sao ạ?”
“Chiều – nay – trước – khi – tan – làm.” Tưởng Bác Sâm gằn từng chữ từng chữ, cuối cùng cũng cảm thấy tà hỏa vẫn đè nén trong bụng tiêu tan nửa phần, trong đầu hắn bắt đầu cân nhắc nên quấn lấy Thư Quân thế nào để cậu tha thứ.
─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*
Sau khi spoil cho Thư Quân, người ấy nom vẫn rất bình thường. Ngoại trừ ban đầu còn phê bình vài câu, còn lại cậu chẳng làm gì với Tưởng Bác Sâm cả. Thế nhưng giờ hắn lại ước thà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong/3064139/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.