……………..
Tần Túc tranh thủ lúc các bạn học còn chưa hoàn hồn, nhanh chóng xoay người, tránh khỏi móng vuốt của Nguyễn Thành Diệp.
Anh dùng tốc độ cực nhanh, di chuyển về phía các học sinh ban 6.
Hầu hết các học sinh ban 6 đầu óc vẫn đang còn trống rỗng. Trong giây lát, họ liền thấy bóng dáng Tần Túc hiện lên trước mắt.
Mọi người liền liếc nhìn về phía Tần Túc.
Ánh mắt Tần Túc điềm nhiên, thần sắc vẫn ung dung. Cho dù sau lưng là cảnh tượng chết chóc ghê rợn, tựa như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Khi các bạn học vừa hướng về phía mình, Tần Túc bình thản cất lên:
“Kết thúc. Đi thôi.”
Không đợi mọi người đáp lại, Tần Túc điều khiển chiến hạm, nghênh ngang rời khỏi khu vực. Các chiến hạm tự động tản ra, mở đường cho anh.
Từ xa có vài chiến hạm tàn hình đang bay tới theo hướng ngược lại.
Đã kéo Nguyễn Thành Diệp xuống. Giờ đến lượt Lasbit trùng và ‘nhóm nhận lỗi’.
“...... Rõ.”
Dù giọng nói của mọi người còn lẫn chút run rẩy, tay bọn họ đã theo bản năng điều khiển chiến hạm quay đầu, nối gót Tần Túc rời đi.
Từ lúc đối đầu trực diện, kết liễu, đến khi nói những lời không ai nghe thấy với Nguyễn Thành Diệp.Tất cả đều do một mình Tần Túc thực hiện.
Người đầu tiên dấn thân vào nguy hiểm, cũng là người đầu tiên bình tĩnh thoát ra.
Bọn họ chỉ là những người đứng xem, cảm xúc lại chấn động hơn cả Tần Túc. So với Tần Túc họ còn đang ‘chìm đắm’ vào cảnh tượng vừa nãy.Tạm thời vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912148/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.