…………
【 Cách màn hình thôi đã thấy ngộp thở. Không hiểu Tần Túc đang nghĩ cái gì? Sao lại kéo đến nơi nhiều trùng thế này? Có phải anh ta có ý đồ khác không? Hoàn toàn không coi trọng mạng sống của cả lớp à?! 】
【 Đúng đó! Trang bị hỏng, vũ kh thì thiếu, năng lượng tiêu hao, buff chồng lên liên tục.Chẳng lẽ Tần Túc cũng định cho ban 6 đi chịu chết à?! 】
【 Nói vớ va vớ vẩn! Tần Túc từng làm chuyện thiếu suy nghĩ khi nào chưa? Bịa đặt vừa phải thôi! 】
【 Loại trùng dài, rậm rạp, lớp lớp chồng lên thế này.Nó còn uốn lượn khắp nơi... nhìn thôi cũng muốn nổi da gà rồi. 】
【 Bịa đặt xong thì chạy gãy chân đi, đừng nói nhảm nữa! Lui! Lui tránh ra nhanh lên! 】
Trời nắng đẹp tầm nhìn cực rõ ràng.Càng đứng gần, ban 6 càng cảm thấy da đầu tê rần.
So với mật độ dày đặc phía dưới, lượng vũ khí họ mang theo đúng là “muối bỏ biển”.
Các bạn học vô thức dừng lại phía sau.Tần Túc không cần quay đầu cũng cảm nhận được bầu không khí yên lặng ngột ngạt.
Hiện tại bình luận vẫn hiện rõ, truyền đến liên tục phản ánh từng nhịp tim, từng hơi thở căng thẳng của bọn họ.
“Đừng sợ.”
Tần Túc mở miệng trấn an.Anh đã dám đến, nghĩa là đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Chỉ là, ….
Tần Túc nhìn qua hệ thống quang não, nơi xa trên bờ cát hiện lên một ký hiệu quen thuộc. Đó là tín hiệu phát ra từ thiết bị gắn trên người Nguyễn Thành Diệp.
Anh khẽ cau mày.Nguyễn Thành Diệp xui xẻo đến mức anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912138/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.