…………..
Nhìn dáng vẻ bận rộn của nhóm cư dân bản địa, Hạ Mục Chi chỉ nghĩ rằng nên giúp mọi người cùng thu dọn.Làm những việc mà bọn họ có thể tự làm được.
Còn Tần Túc lại nghĩ khác, lớp trưởng muốn giúp bọn họ, phân xác con Cự Phệ Nhuyễn Trùng khổng lồ mà người dân không thể xử lý kia. Chứ không can thiệp vào những việc mà cư dân có thể tự mình xoay xở được. “……” Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Mục Chi hơi trầm xuống. Từ trận thực chiến trước, Hạ Mục Chi liền phát hiện: cách suy nghĩ của mình và Tần Túc hoàn toàn khác biệt. Cậu vẫn đang cố gắng thay đổi, nhưng giờ xem ra con đường ấy còn rất dài. Đừng nói đến cách tư duy, ngay cả việc dùng vũ khí lạnh Hạ Mục Chi cũng chưa từng nghĩ tới. Càng ở cạnh Tần Túc lâu, Hạ Mục Chi càng thấy rõ khoảng cách giữa mình và Tần Túc.Vừa ngưỡng mộ, vừa khao khát được tiến gần hơn. Không ai trong ban 6 có thể quên cảnh tượng một giờ trước: khi con Cự Phệ Nhuyễn Trùng sắp lao vào tấn công người dân. Tần Túc đã ra tay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, lưỡi đao sắc bén vung lên, chém phăng con Cự Phệ Nhuyễn Trùng kia thành hai nửa. Giờ đây, khi thấy Tần Túc lại thành thạo tháo lắp quân đao, nhiều học sinh nhớ đến hình ảnh vừa rồi. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Họ cúi xuống, nhìn bộ đồ tác chiến của mình, nơi những thanh đao đã ẩn đi, không nói nên lời. Hành động của Tần Túc khiến họ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912122/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.