………..
“Hô...”
Thấy bóng dáng Tần Túc biến mất khỏi tầm mắt, Acebor mới dám thở phào một hơi.Quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, nở một nụ cười vặn vẹo như hồ ly:
“Nhìn chuyện tốt của mấy người đi!”
Đem tất cả vật phẩm mà Liên Bang chuyển đến cho Trường quân đội số 4 đặt hết vào kho hàng lớn nhất, và giờ thì sao? Thiệt hại nặng nề!
“Chủ yếu là... bên kho hàng khác của trường chúng ta không thể chứa nổi bộ cơ giáp cao cấp mà Liên Bang gửi tới...”
Cũng đâu thể cứ đem đồ đặt rải rác khắp nơi, đem Tần Túc đi xem chổ nay một ít, chổ kia một tẹo. Như vậy thành ý nhận lỗi làm gì còn nữa.
Acebor nghẹn lời, một lúc sau mới thở dài:
“Dù sao thì cuối cùng cũng khiến Tần Túc hài lòng.”
Nói rồi, Acebor liếc qua một lượt các đồng sự thuộc đủ mọi phe phái, gia tộc ánh nhìn lạnh lẽo như cảnh cáo:
“Trải qua chuyện lần này, về sau khi đối mặt với Tần Túc, trong lòng các vị chắc cũng đã hiểu rõ nên làm gì rồi chứ?”
Tuy rằng những quyết định là do cấp trên đưa ra, bọn họ chỉ là người chấp hành.
Nhưng chỉ cần mọi việc không bị đẩy lên quá cao, thì cũng đồng nghĩa với việc giảm thiểu tối đa khả năng... bọn họ bị lôi kéo vào vòng “ra quyết định” không cần thiết.
“Đã rõ.”
“...Tất nhiên.”
......
Không khí đột ngột trở nên hòa nhã, tiếng nói chuyện cũng không còn chồng chéo.
Những người từ trước đến nay vẫn luôn bất đồng ý kiến trong nhiều chuyện, hôm nay lại hiếm hoi nhất trí đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-binh-thuong-nhung-cai-trang-a-truyen-tranh-abo/4912019/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.