Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau
Lâm Phạm đặt thìa xuống cầm khuyên tai ngọc, nhíu chặt lông mày nghi ngờ: "Tại sao lại là ông ấy? Làm sao anh lấy được trên người ông ấy? Có phiền phức không? Nếu không thì anh trả lại đi?" "Không cần thiết." Tần Phong nói: "Nhận lại đi, đừng làm mất nữa." Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Phạm cũng không biết thứ này còn có giá trị gì hay không, cô nhìn khuyên tai ngọc trong chốc lát rồi mới cất vào túi áo. Tần Phong ngẩng đầu: "Không đeo lên sao? Anh sẽ tìm một sợi dây cho em." Lâm Phạm lắc đầu: "Không cần thiết, bây giờ thể chất của em đã thay đổi rồi, thứ này cũng chưa chắc đã thích hợp." Tần Phong im lặng một lúc lâu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: "Vậy em cất đi, đừng làm mất nữa." "Ừm." Cơm nước xong Tần Phong và Lâm Phạm định ra ngoài, Tần Phong nhìn phần cổ trơn bóng của cô lộ ra ngoài, xoay người sải bước đi về phía phòng ngủ: "Em đợi một lát, anh đi lấy khăn quàng cổ cho em." Lâm Phạm còn chưa kịp phản ứng lại, Tần Phong đã cầm khăn quàng cổ ra ngoài, đó là một chiếc khăn quàng cổ màu lam sẫm. Rất dài, Tần Phong kéo sang quàng cho Lâm Phạm, kín đến mức chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, lúc này mới hài lòng kéo cô ra ngoài. Mùa đông ở Giang Thành cực kỳ lạnh lẽo, bãi đỗ xe của khu phố ở ngoài trời, Lâm Phạm lạnh đến mức giậm chân, nắm tay nhét trong túi, Tần Phong đi lái xe đến, Lâm Phạm quay đầu nhìn trời đất này. Gió rất to, thổi mây bay tán loạn, bầu trời bao la xanh thẳm. Lâm Phạm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Cô không muốn sống quá lâu, chỉ cần sống hết đời với Tần Phong là tốt rồi. Xe lái đến, Tần Phong nói: "Lên xe." Lâm Phạm mở cửa xe, lên xe, nắm tay đưa đến bên miệng hà hơi, Tần Phong kéo tay cô đến bọc trong lòng bàn tay: "Em mặc ít quá." Lâm Phạm nhìn anh vui vẻ, giống như bà nội cô vậy: "Còn ít sao?" "Mặc áo giữ ấm chưa?" Tay cô lạnh như băng, Tần Phong đưa đến bên miệng hôn một cái, đằng sau có người thổi còi anh mới buông Lâm Phạm ra, lái xe ra khỏi khu phố. Lâm Phạm kéo khăn quàng cổ xuống: "Đã mặc cả rồi, chẳng qua tay lạnh thôi." Tần Phong suy nghĩ một lát: "Thể chất của em lạnh." Lạnh đến mức bà dì cũng không đến. Lái ra ngoài được một đoạn đường, Tần Phong hỏi: "Em lại nhìn thấy bọn họ rồi sao?" "Ai cơ?" "Những người bị hại kia ấy?" "Em chỉ nhìn thấy chị Lưu, ngày ấy khi Trần Hướng Hoa định ra tay, em va vào một chiếc hũ, chị Lưu chạy ra ngoài." Lâm Phạm nói: "Sau đó em bảo anh Tiểu Vương đập nát cái hũ, em đã bị Âu Dương Ngọc kéo ra ngoài rồi, chuyện sau đó thì anh biết rồi." Lâm Phạm hoàn toàn không đến kịp, chuyện này xảy ra quá đột ngột. "Em..." Tần Phong do dự chọn từ: "Sao lại như vậy?" Lâm Phạm đột nhiên chột dạ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cái đó... Âu Dương Ngọc cho em một thứ." "Cái gì vậy?" "Em cũng không phản ứng kịp, thứ kia đã vào bụng em rồi." Lâm Phạm nhìn góc nghiêng mặt Tần Phong, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Anh ta ép hôn em." Tần Phong đạp phanh xe, xe dừng lại trước đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, anh quay đầu nhìn Lâm Phạm: "Cái gì?" "Em không biết cái gì đã vào bụng em, hình như là nội đan của anh ta, dù sao đưa xong anh ta biến thành như vậy." "Không tìm thấy thi thể của Âu Dương Ngọc." Lâm Phạm ngẩn ra: "Hả? Không thể nào?" Tần Phong mặt mũi tối sầm, anh cực kỳ không thích Âu Dương Ngọc, quả thật muốn giết anh ta thêm lần nữa. Nghiền xương thành tro, đánh chết anh ta. Cũng may Lâm Phạm sống lại, bây giờ không có chuyện gì. "Biến mất trong không khí, hệ thống camera giám sát cũng không điều tra ra được." Lâm Phạm kinh hãi: "Không phải là anh ta không chết đấy chứ? Yêu nghiệt này!" Đèn tín hiệu đằng trước thay đổi, Tần Phong lái xe ra ngoài: "Ai biết được, chúng ta đều là người bình thường." Lâm Phạm được dẫn đến thẩm vấn, giải phẫu thi thể của Trần Hướng Hoa, trong dạ dày tìm được một phần cơ thể người, trải qua kiểm chứng có thể chính là trái tim còn sống. Trái tim của thi thể Chu Tĩnh lại bị móc đi, đây đúng là biến thái đến cực điểm. Bữa sáng của Tiểu Vương sắp phun ra đến nơi: "Có phải trái tim của năm người trước đó cũng bị ông ấy ăn mất không?" "Rất có thể." "Kết quả kiểm tra thi thể, Trần Hướng Hoa này khoảng chừng một trăm tuổi rồi." Tần Phong: "Già đến vậy rồi sao?" "Có phải là bất ngờ lắm không?" Tiểu Vương nói: "Nói không chừng ông ấy cũng dựa vào những trái tim này để duy trì mạng sống, mới nhìn qua còn trẻ như vậy, may mà đánh chết sớm, nếu không không biết súc sinh này còn định giết bao nhiêu người nữa." Tiểu Vương lòng đẫy căm phẫn, giận dữ một lúc lâu mới nói: "Thi thể của Âu Dương Ngọc kia rốt cuộc đã đi đâu rồi? Đáng sợ thật đấy." "Đây là công việc của anh, anh đi tìm đi." Tần Phong uống một ngụm cà phê, thân thể ngửa ra sau dựa vào ghế ngồi đốt một điếu thuốc: "Tôi bị đình chỉ công tác rồi." Tiểu Vương: "..." "Hôm nay tôi đến cũng chỉ đợi Lâm Phạm." Tần Phong nhả khói, nhấc mắt: "Vụ án không liên quan đến tôi." "Hiện trường phát hiện vụ án rất kích thích, có muốn đi nhìn một cái không?" Tần Phong lắc đầu: "Thái Lan chết rồi sao?" "Ngày hôm qua tắt thở trong bệnh viện trung tâm." Đúng là gây nghiệp chướng, vì tính mạng một người mà giết nhiều người vô tội như vậy. Tần Phong ngược lại cũng nghĩ đến Lâm Phạm, bên dưới nhà cũ của Lâm Phạm có bảy thi thể, đó cũng là vì muốn cứu mạng của Lâm Phạm. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ làm như thế nào? Tần Phong có phần phiền não, ấn tắt thuốc lá. Có suy nghĩ này, anh không xứng làm cảnh sát. Ngày hôm qua khi đánh giá tâm lý, anh không qua. Điều này rất quan trọng, liên quan đến việc anh có thể tiếp tục làm nghề cảnh sát này được nữa không. Sếp trưởng tạm thời đình chỉ công tác của anh, đây là kết quả tốt nhất bây giờ. Vì Lâm Phạm, anh sẽ giết người sao? Tần Phong do dự. Nếu Lâm Phạm giết người, anh sẽ bao che sao? Lâm Phạm cũng không phải là người, anh che giấu. Có lẽ từ đêm ướt đẫm kia, trong không khí thoang thoảng mùi hôi của cống thoát nước, cô đứng trong đám người. Da thịt trắng nõn, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong mắt có sự bình thản không thuộc về tuổi này. Cả đời này Tần Phong đã định sẵn dây dưa với Lâm Phạm rồi, không ai trốn thoát được. Từ nhà của Lâm Phạm ở huyện Ứng đến Giang Thành, Tần Phong che giấu rất nhiều chuyện. "Chết hết rồi." Tần Phong ấn tắt đầu thuốc lá, vạch ra một dấu vết đen trong gạt tàn, anh nói: "Về cơ bản là vụ án đều đã rõ ràng cả rồi, tiếp theo anh cứ chậm rãi điều tra thôi." Thời gian thẩm vấn của Lâm Phạm hơi dài, Tần Phong đứng dậy đi ra cửa, một tay anh đút túi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong phòng thẩm vấn, người đang thẩm vấn Lâm Phạm là một cảnh sát xa lạ, Lâm Phạm chưa gặp bao giờ. Lâm Phạm kể lại mọi chuyện một lần, anh ta lấy đoạn ống thép đã giết người kia ra: "Thứ này làm sao đâm xuyên cơ thể người được?" Lâm Phạm nở nụ cười: "Nếu người anh yêu bị tổn thương trước mặt anh, tôi tin anh cũng có thể bùng phát ra loại tiềm năng như vậy." "Tôi vẫn thật sự không làm được, chuyện này quá mức không thể tưởng tượng được." "Đó là vì anh yêu chưa đủ sâu sắc, muộn chút nữa ông ấy đã giết Tần Phong rồi." Lâm Phạm mím chặt môi một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Nếu như là anh, tin tôi đi, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy." "Tôi có lựa chọn thế nào, tôi cũng không thể cắm một ống thép như vậy vào cơ thể con người được." Vụ án moi tim đã rõ ràng, từng người bị hại đều tìm thấy phương pháp liên lạc với Trần Hướng Hoa. Nhà Tần Vũ hai mươi mấy năm trước đã có liên hệ chặt chẽ với Trần Hướng Hoa, khi Tần Vũ tốt nghiệp tìm việc làm, hàng năm cô ấy đều đến hỏi thăm Trần Hướng Hoa. Người bị hại thứ hai là Phó Cường, Phó Cường và Trần Hướng Hoa là bạn bè nhiều năm, vẫn luôn rất tin tưởng Trần Hướng Hoa. Qua điều tra, cấp dưới thân cận với Phó Cường đã từng nói việc làm ăn của Phó Cường có thể được như ngày hôm nay, ít nhiều đều nhờ một vị đại sư. Trước đó Tần Phong vẫn luôn cho rằng là Âu Dương Ngọc, điều tra cũng đi theo phương hướng của Âu Dương Ngọc, mãi đến tận khi Trần Hướng Hoa nổi lên mặt nước. Cảnh tượng này phù hợp với hiện trường uống trà, người chết bình thản, bởi vì tin tưởng, cho nên có thể dễ dàng xuống tay. Người chết thứ ba, Tô Nhiễm, ngôi sao nổi tiếng. Sau khi mời quỷ nhỏ về đã bị cắn ngược lại, cô ta và Âu Dương Ngọc có liên lạc, nhưng liên lạc với cô ta sớm nhất hẳn là Trần Hướng Hoa. Điều tra ghi chép trò chuyện của Tô Nhiễm, khoảng hai tháng trước khi cô ta chết, có một số điện thoại liên lạc khá thường xuyên. Điều tra số điện thoại ra Ngụy Thời, lái xe của Trần Hướng Hoa, cũng vẫn luôn đi theo bên cạnh Trần Hướng Hoa. Ngụy Thời cũng khai báo, anh ta đã từng đứng giữa cho Tô Nhiễm liên hệ với ông Trần. Tô Nhiễm bị quỷ nhỏ bò lên, cô ta nóng lòng muốn thoát thân nên mới đi tìm ông Trần. Cuối cùng Trần Hướng Hoa giúp cô thoát thân, thuận tiện lấy luôn tính mạng cô ta. Người chết thứ tư là Lưu Quyên, trước mười tuổi Lưu Quyên có mắt Âm Dương, sau khi lớn lên cô ta chưa từng nói, ba mẹ cô ta cũng không nhắc lại nữa. Sau đó cô ta làm cảnh sát, chuyện này hoàn toàn chìm xuống, có điều Lưu Quyên quả thật sinh vào giờ âm. Trước đó khi Tần Phong điều tra Lưu Quyên đã mắc kẹt, Lưu Quyên và Trần Hướng Hoa không hề có quen biết gì. Cô ta không quen biết Trần Hướng Hoa, làm sao Trần Hướng Hoa biết được cô ta có mắt Âm Dương? Giết cô ta như thế nào? Ngụy Thời cũng nói anh ta cũng không quen biết Lưu Quyên. Nhưng mà phương pháp gây án lại giống nhau, căn cứ theo cách nói của Lâm Phạm, linh hồn của Lưu Quyên cũng nằm trong tay ông ấy, tạm thời vẫn là bí ẩn. Người bị hại thứ năm là Vương Vinh Hoa. Nửa năm trước Vương Vinh Hoa quen biết Trần Hướng Hoa, số điện thoại là do Ngụy Thời mua, Ngụy Thời không chống chế chút nào về điều này, ông Trần chết rồi, toàn thân anh ta lộ ra vẻ suy sụp, không khí nặng nề, không che giấu gì hết, hỏi gì cũng nói hết. Trần Hướng Hoa điện thoại liên lạc với Vương Vinh Hoa mấy tháng, căn cứ vào ghi chép cuộc gọi, Trần Hướng Hoa có thể đã lừa Vương Vinh Hoa đến hành lang, giết hại cô ta. Người thứ sáu bị hại chính là Chu Tĩnh, khi tìm ra được đã chết rồi. Ba giờ chiều, Lâm Phạm ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt trắng bệch. Tần Phong vội vàng bước lên kéo cô, đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Uống ngụm nước đi." Nước ngọt, hẳn là đã thêm mật ong, Lâm Phạm ôm bình nhìn về phía Tần Phong: "Có thể về nhà được chưa?" "Đợi anh một lát, còn có chút việc phải xử lý." Thân phận Lâm Phạm đáng ngờ, trên người cô còn có nhiều điểm đáng nghi hơn nữa. Nhưng mà quả thật không có liên quan nhiều đến vụ án, cô đâm chết Trần Hướng Hoa, khi đó Tiểu Vương và Tần Phong đều có mặt tại hiện trường, có người chứng kiến, chứng minh Lâm Phạm thật sự là phòng vệ chính đáng. Cũng quả thật tự tay đâm xuyên qua, chỉ có thể nói... Thể chất của Lâm Phạm khác hẳn với người thường. Còn sổ khám bệnh xác định đã chết của bệnh viện, bây giờ Lâm Phạm đang sống êm đẹp, không ai dám nói Lâm Phạm không phải con người. Tần Phong đi ký tên xong, hai người ra khỏi đơn vị. Bên ngoài gió rất to, Tần Phong sửa lại khăn quàng cổ cho Lâm Phạm, hỏi cô: "Muốn ăn gì?" Lâm Phạm thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Ăn lẩu đi, em ăn lẩu trước đã." "Dạ dày có chịu được không?" Lâm Phạm nắm tay nhét vào túi áo rộng của anh: "Vậy anh có cho ăn hay không?" Tần Phong nắm chặt tay cô, nhướn mày cười khẽ: "Ăn chứ, đi nào, em muốn ăn thì phải đi thôi." Anh hời hợt nói thêm: "Sau này cơ thể em không thể chịu giày vò thêm được nữa, trước đó em chết hai lần anh đều gánh vác rồi, thêm một lần này cũng không nhiều đâu." Lâm Phạm suýt nữa bật cười thành tiếng, đây gọi là lấy lùi làm tiến sao? "Canh suông, cà chua, dưa chua, rất nhiều lựa chọn mà, em cũng không đòi ăn cay." Tần Phong dừng lại kéo cô đến hôn một cái: "Vậy nghe anh sắp xếp nhé." Lâm Phạm gật đầu: "Được." Lần đầu tiên Lâm Phạm ăn lẩu ở Giang Thành là ăn cùng với Tần Phong, sau đó lần nào cũng ăn cùng với Tần Phong. Cô sải bước đi, gió rất to, thổi đến mức khăn quàng cổ của cô bay phất phới, cô vẫn canh cánh trong lòng, mạng sống của những người kia, những tội nghiệt đó. "Tần Phong, nếu anh cần người để kéo dài mạng sống, em sẽ không giết người kéo dài mạng sống cho anh đâu. Em sẽ lấy mạng của mình cho anh, nếu thật sự không được, chúng ta cùng chết." Tần Phong biết cô định nói gì, anh nhìn về chân trời phía xa, mặt trời ngả về tây, nửa thành phố đều chìm trong ánh sáng huy hoàng. "Nếu khi đó bản thân em có quyền lựa chọn, biết để em sống tiếp sẽ làm cho rất nhiều người phải chết, em sẽ tự sát, em không muốn lấy mạng người khác đổi lại mạng của em." Tần Phong nắm chặt bàn tay cô, giọng nói của Lâm Phạm rất nhẹ: "Còn sống thực sự không chỉ là còn thở, mà chính là có một trái tim, đúng không?" Khi bà nội cô nói ở hiền gặp lành, bà ấy đã thở dài, bà ấy dạy Lâm Phạm hướng về những điều lương thiện, bà ấy nói không thể làm chuyện ác, chuyện ác đó sẽ đi theo cô cả cuộc đời, đè ép khiến cô không thở nổi. Khi đó Lâm Phạm không hiểu tại sao bà ấy lại thở dài, bây giờ Lâm Phạm đã hiểu rồi. Trong lòng bà nội hẳn là đang áy náy, nhiều người phải chết vì cháu gái bà ấy như vậy. Tội nghiệt này không rửa sạch được, lúc bà ấy đi, bà ấy nói: Tội bà gánh, Phạm Phạm, cháu đi đi, đừng quay về nữa, vĩnh viễn cũng đừng quay về nữa. Lâm Phạm vẫn quay về, có lẽ do vận mệnh sắp đặt, cô vẫn biết rõ đầu đuôi mọi chuyện. Người đã phạm tội, vậy thì sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong cuộc sống, bất kể lớn nhỏ. Một ngày nào đó, thời gian sẽ trả lại cho bạn từng thứ từng thứ một, rõ ràng rành mạch. Tần Phong dừng bước lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Phạm, lần đầu tiên lúc gặp mặt cô cũng như thế này, bây giờ cô vẫn như vậy. Sạch sẽ, cô có cái nhìn thông suốt hơn bất cứ ai khác. Tần Phong xoa tóc cô: "Em nói rất đúng." Giọng nói của anh trầm xuống: "Không ai có thể bước qua ranh giới cuối cùng này được, bước qua rồi sẽ không thể gọi là người được nữa."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau