Giang Thành được xưng là một con sông lớn được phân thành hai, vô cùng có tính tiêu biểu.
Vài người có tuổi yêu thích bộ môn bơi vào mùa đông, họ chuộng bơi qua bơi lại khi trời vừa tinh mơ ở con sông này.
Vào ngày mười tháng tư, sáu giờ sáng Tương Kiến Quốc đã đến bờ sông, bầu trời rất nhiều mây trông cực kỳ nặng nề, có vẻ như muốn mưa.
Ông ta hoạt động thân thể, cởi quần áo.
Năm nay thời tiết quái dị kỳ lạ, đã tháng tư rồi mà còn vô cùng rét lạnh.
Người trẻ tuổi chạy bộ buổi sáng dừng bước lại: “Chú bơi ở đây hả?”
Tương Kiến Quốc trừng mắt liếc anh ta một cái: “Thì sao? Không thể bơi à?"
Người trẻ tuổi cười, nhìn biển báo ghi “cấm bơi lội” cắm ở bờ sông.
"Nước ở đây không sạch sẽ."
“Nước này có nuốt cũng sạch hơn cậu nhiều. Trước kia khi không có nước uống, người Giang Thành chúng tôi đều dựa vào con sông này nuôi sống.”
Người trẻ tuổi cũng chạy bộ đủ rồi, vuốt mồ hôi trên đầu, chống nạnh đứng ở bờ sông nhìn Tương Kiến Quốc cởi đồ, hiện giờ trên thân chỉ độc chiếc quần bơi: "Chú không thấy lạnh?"
“Cậu vậy là không hiểu. Người đi bơi lúc mùa đông, thân thể sẽ rất tốt. Tôi bắt đầu bơi vào mùa đông hồi năm năm trước. Vốn dĩ một năm cũng nên cảm mạo trên một hai lần, nhưng hiện tại..." Ông ta vỗ da thịt trần trụi trong gió rét: "Thân thể rất khỏe, hai năm qua cũng chưa từng uống thuốc."
Người trẻ tuổi khoác khăn mặt lên trên cổ: “Vậy chú chú ý an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bi-hai-luon-toi-tim-toi/1661121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.