Rời khỏi văn phòng, Lâm Phạm có hơi hốt hoảng, cô nhìn bầu trời phía xa xa, chợt nhớ lại năm lớp tám, tuy nhiên, giờ đã không còn bà nội bên cạnh cô nữa rồi.
Đứng hồi lâu, Lâm Phạm vẫn không nghĩ ra biện pháp.
Quay về lớp, đã có kết quả thi, bạn cùng bàn đang trò chuyện với cô gái bên cạnh, nhìn thấy Lâm Phạm đến thì cười một cách quái gở.
“Không phải nói thành tích rất tốt à? Xem ra chỉ là học sinh giỏi của trường cấp thấp.”
“Nông thôn thì có thể cao được bao nhiêu?”
Bọn họ cười vang, vô cùng chói tai.
Bài thi của Lâm Phạm rất tệ, nhìn những câu bị sai trên bài thi, cô có cảm giác toàn bộ thế giới đều đang nhìn chòng chọc vào mình.
Chiều hôm đó, Đổng Mạc không đến lớp.
Lâm Phạm một mực vùi đầu vào sách giáo khoa, cô không cách nào chấp nhận được sự thật là thành tích của mình kém, từ cấp hai cho đến cấp ba, cô vẫn luôn nằm trong top đầu.
Học tập là sở trường duy nhất của cô, cô không có gì cả, chỉ có nắm vững thành tích.
“Thầy gọi cậu lên làm gì?”
Lâm Phạm ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Châu ngồi đối diện, trong phòng học đã không còn ai.
“Đổng Mạc bị phỏng rất nghiêm trọng.” Lâm Phạm cười cười, cô thật sự không muốn kể mấy chuyện… khó xử này cho người khác nghe: “Mình không sao.”
Hứa Châu đặt túi bánh bao nhân thịt lên bàn Lâm Phạm: “Bố mình có mở phòng khám, nếu như cần chạy chữa, mình có thể hỗ trợ.”
Lâm Phạm nhìn mặt cậu ta, khựng lại vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-bi-hai-luon-toi-tim-toi/1661119/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.