Tôi nhận cuộc điện thoại của Thục Linh, mặc dù hơi bất ngờ nhưng tôi đã đoán sẽ có ngày hôm nay, vậy nên lời nói cũng hết sức bình tĩnh.
“Mộc Đan, chiều nay em có thể ra ngoài gặp chị được không?” Thục Linh hỏi.
“Được.” Tôi trả lời.
“Chị mong em không để Trường Đông biết chuyện này.”
“Em hiểu.”
Tôi và Thục Linh gặp nhau ở một quán nhỏ gần bờ sông, lúc năm giờ chiều khi đường phố đã bắt đầu tấp nập. Chị ta chờ tôi ở đó từ trước, ngay khi tôi bước vào liền ra hiệu vị trí của mình.
“Chị đến lâu chưa?” Tôi ngồi vào ghế đối diện và hỏi.
“Chị cũng vừa mới tới.” Thục Linh trả lời.
“Chị muốn vào thẳng vấn đề với em, em sẽ cho chị chút thời gian chứ.”
“Em biết chị muốn nói gì, em đến đây cũng vì muốn nói rõ chuyện đó.”
“Được. Mộc Đan à, chị muốn em nhường lại anh ấy cho chị.”
Tôi mỉm cười, cứ tưởng câu đầu tiên chị ta nói sẽ thậm tệ hơn nhưng hóa ra lại là một lời cầu xin đầy dụng ý.
“Trường Đông là con người, anh ấy không phải là đồ vật để chị và em có thể nhường cho nhau.”
“Vậy ý em nhất quyết là không từ bỏ?”
“Trường Đông với em trước nay chưa từng có quan hệ gì, tình cảm của anh ấy em vốn không thể nào quản đươc. Hai anh chị thế nào em không muốn quan tâm, tất nhiên em càng không muốn biến mình thành kẻ thứ ba trong chuyện này.”
“Em sẽ chấp nhận tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-ngoai-cua-so/2779034/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.