Cuộc sống của chúng ta đôi khi giống như một bức tranh, mọi người đều muốn được cầm cọ vẽ lên cho mình một ước mơ nhưng không phải ai cũng làm được điều đó. Tôi là một đứa ít ước mơ, không phải vì tôi không có đam mê mà chỉ tại tôi không đủ tự tin để theo đuổi thứ mình thích. Một học kì vất vả học tập dưới sự sắp xếp của Trường Đông, trừ những buổi học ở lớp ra thì thời gian còn lại của tôi đều do anh ta định đoạn. Anh ta muốn tôi học thì tôi phải học, cho tôi chơi thì tôi mới được chơi, cũng có nhiều lần tôi bất mãn mà làm ngược lại nhưng hầu như toàn thất bại dưới tay anh ta hoặc nếu không bố mẹ cũng cho tôi một trận mắng te tua không thương tiếc. Tôi vừa ghét lại vừa thích Trường Đông, hai cái tình cảm ngu xuẩn kia ngày nào cũng dầy vò tôi tới tội nghiệp, những ngày tháng đó trái tim tôi như bị nhốt kín trong cái cũi sắt của chính mình.
Hôm nay bầu trời trong veo đẹp đến ngỡ ngàng, một chiếc lá đong đưa trong không gian rồi rơi nhẹ xuống nền gạch láng bóng. Trường Đông đang tưới nước cho chậu xương rồng nhỏ ở ngoài hành lang, vừa thấy tôi ngó đầu ra liền hỏi :
« Hôm nay Mộc Đan nhà mình không ngủ nướng sao ? »
Tôi bĩu môi trước câu nói kia, mặc dù có chút cảm giác lạ trong lòng nhưng vẫn đáp lại :
« Ai là Mộc Đan nhà anh ? Tôi của bố mẹ tôi chứ của anh chắc ? »
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-ngoai-cua-so/2779025/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.