Thân thể lão thái thái quá suy yếu, nếu không có yêu hồn bám vào thì đã sớm chết. Nhưng cho dù có yêu hồn thì thân thể của bà ta cũng không nuôi nổi hồn phách của Lâu Tự Ngọc thế nên đã nhiều ngày như thế mà người vẫn chưa tỉnh. Thật vất vả Tống Lập Ngôn mới chờ được một con hồ ly, đang định dùng cấm thuật đổi thân thể cho nàng dưỡng hồn. Kết quả mới vừa thi pháp thì một con hồ ly đã biến thành một đám gia súc, hồng quang rơi xuống không biết đã rơi vào người con nào.
Lợn rừng tru lên, thỏ hoang nhảy nhót, gà rứng gáy khanh khách, Tống Lập Ngôn trầm mặc nhìn tụi nó sau đó chậm rãi đỡ trán, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên.
Tống Tuân nơm nớp lo sợ hỏi: “Chủ tử…… thế này thì làm sao bây giờ?”
Tống Lập Ngôn tức quá hóa cười: “Ngươi còn dám hỏi ta?”
Tống Tuân không dám hé răng, vội đóng cửa lại để phòng ngừa đám thú vật này chạy mất. Tống Lập Ngôn quay đầu nhìn lão nhân gia đang nằm trên giường, duỗi tay thăm mạch đập của bà ấy rồi khẽ nhíu mày đứng dậy kéo chăn trùm qua mặt bà ta rồi nói: “Trước tiên đưa người tới nghĩa trang, đặt một bộ quan tài tốt rồi cho người hậu táng.”
“Vâng.” Tống Tuân vội lủi đi như trốn. Hắn thở ra một hơi thật to rồi dặn người làm với thần sắc phức tạp trên mặt: “Tìm mấy cái lồng sắt tới, bên trong lót sợi bông và gấm vóc, lấy bốn năm cái vào, cũng đừng hỏi để làm gì.”
Tống Lập Ngôn chán ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737297/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.