“Tống đại nhân.” Giọng Tần Tiểu Đao theo hồn âm không biết truyền đến từ nơi nào. Ông ta bất đắc dĩ nói, “Lúc trước ta không nói rõ, người chết thì hồn phách sẽ xuống Hoàng Tuyền, nhưng yêu quái chết thì hồn phách hơn phân nửa sẽ tan biến. Dù ngươi có xuống Hoàng Tuyền thì cũng không thể cứu được nàng về.”
Tống Lập Ngôn bước chân về phía trước, cười lạnh nói: “Thế vì sao hồn phách Bùi Hiến Phú không tan?”
“Hắn là ngoại lệ, lúc ấy tình huống đặc thù.”
“Hắn có thể có đặc thù thì sao Lâu Tự Ngọc không thể?”
“Cái này sao có thể nói như thế. . . . . . Ai, Tống đại nhân, ngài cũng nên nói lý một chút chứ.”
“Đạo lý?” Tống Lập Ngôn nhìn một tia nắng cuối cùng chiếu qua đỉnh núi cười lạnh nói, “Nếu ta muốn giảng đạo lý thì cần tiên thân bỏ đi này để làm gì?.”
“. . . . . .”
Tần Tiểu Đao rụt người trong cửa hàng đồ trang trí của mình mà lạnh run. Ông ta nhớ kỹ giao tình với Lâu Tự Ngọc nên mới khuyên hắn, ai nghĩ được người này lại điên rồi. Đường Hoàng Tuyền cũng không phải đường cái của huyện Phù Ngọc, nói đi là đi thế nào được? Lâu Tự Ngọc năm đó là đưa một phách của hắn nhập luân hồi, còn vị đại gia này là muốn thế nào? Tay không đi Hoàng Tuyền đoạt hồn phách của yêu quái sao?
Cái này làm sao được?!
Hiện tại hắn đã lợi hại hơn, không dễ dàng bị vạn quỷ ở Hoàng Tuyền ăn mất nhưng Diêm Vương không thu hồn phách yêu quái thì dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737293/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.