Chân trời có một tia chớp rạch xuống, vô số điện quang từ đám mây bò qua đỉnh núi, gió lốc xoắn tới thổi khiến người ta không thể đứng thẳng. Toàn bộ trời đất giống như lập tức sẽ phải quay về thời kỳ hỗn độn.
Lâu Tự Ngọc ôm lấy cái cây bên cạnh, gian nan trợn mắt nhìn bên kia. Nàng mơ hồ còn thấy tóc Bùi Hiến Phú và áo choàng màu xanh lá của hắn tung bay. Hắn như cứng ở nơi đó, trên mặt là tràn đầy không thể tin được. Hắn muốn ôm cái mõm dài của Xi Vưu nhưng lại không dám, cả người sợ hãi giống một đứa nhỏ 17,18 tuổi, căn bản không giống lão yêu quái ngàn năm, âm mưu đầy người.
“Ngài……”
Giọng hắn bị cuốn đi, không biết do gió hay do hắn run khiến từng tiếng đứt quãng không nghe rõ lắm. Lửa khói trên người Xi Vưu cực kỳ xinh đẹp, giống như những lá cờ đỏ bị gió thổi tung lên. Từng đợt vàng cang kèm theo khói trắng gợn sóng, hắn cúi đầu nhìn Bùi Hiến Phú, hoa văn màu trắng từ mõm chuyển đến bên mắt tạo ra một độ cong hết sức ôn nhu.
Bùi Hiến Phú tham lam mà nhìn hắn nhưng bàn tay trước sau vẫn cách hắn nửa tấc. Kế hoạch đã thành công, hắn nên vui vẻ, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn cứ nảy lên cảm giác tủi thân, ngập ngừng mãi mới nói ra một lời từ cổ họng: “Ngô vương trở về, không biết còn nhớ rõ thần không?”
Xi Vưu trầm mặc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi Hiến Phú chợt bật cười, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737285/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.