Hắc ảnh hoảng sợ giãy giụa nhưng chưa nói một câu nào. Ngô Tới Tửu chờ đến không kiên nhẫn nên duỗi tay bóp nát nó rồi lại hung tợn tóm con tiếp theo.
“Lão Ngô, đám hắc ảnh này là yêu hồn ăn Cố Hồn Đan.” Hầu Mãn Đường ném ra một con hắc ảnh, nhíu mày nói, “Không hỏi được đâu, phải tự mình tìm thôi. Ta thấy trên núi này yêu khí không bình thường, nếu không nhanh lên thì nha đầu kia sẽ thật sự gặp nguy hiểm đó.”
“Ta là tới cứu nàng sao?” Ngô Tới Tửu hung hăng mắng, “Ta là tới tìm nàng tính sổ, ai quản nàng có nguy hiểm hay không, chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới hồ phủ chúng ta…… Ái, con rùa đen, lão tử không nổi bão thì các ngươi nghĩ hồ ly là mèo chắc!”
Ông ta vỗ tay đánh tan yêu hồn cắn phía sau lưng mình sau đó hung hăng dậm chân thét dài một tiếng. Yêu hồ trên toàn bộ chiến trường lập tức hưởng hứng mà ngửa đầu thét dài, tiếng thét mang theo yêu lực cực kỳ cường đại khiến đại địa rung chuyển.
Lâu Tự Ngọc dại ra mà nhìn, cảm thấy không thể tưởng tượng được, muốn cười nhưng mày lại nhíu chặt. Sao người của Hồ tộc lại tới chứ? Bọn họ vẫn thường không thích cùng làm việc xấu, lần trước bị nàng mang đến phiền phức nên hẳn là đã tức đến muốn mệnh, hận không thể tóm cổ nàng về xẻo lấy nội đan cơ mà? Sao bây giờ lại có thể hiệu triệu nhiều tộc nhân tới chiến trường này như thế?
Hồ tộc từ trước đến nay đều bị nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737283/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.