Bị người như Bùi Hiến Phú lừa quá nhiều nên lời nói dối của Nhan Hảo lúc này lại trở nên quá mức non nớt. Lâu Tự Ngọc vừa điều tức vừa xem náo nhiệt, thấy khuôn mặt Nhan Hảo vặn vẹo thì cũng có chút đồng tình.
Tống Lập Ngôn thật sự không cho nàng ta chút mặt mũi nào, hoàn toàn không giống lúc trước. Hai mắt trận bên cạnh đều có nội đan, kỳ thật hắn cũng có thể đi phá mắt trận của Câu Thủy thế nhưng hắn lại phải chọn cái ngay cạnh Nhan Hảo khiến nàng ta nhìn thấy nhưng lại không chịu đi cứu nàng ta.
Cái sự vô lý này từ đâu tới thế? Nhan Hảo nghĩ không ra vì thế tức quá hóa cười: “Đại nhân cứu nàng, mà không cứu nổi ta sao?” Dừng một chút nàng ta lại trào phúng: “Là e ngại nàng ta sẽ ghen sao?”
Đúng rồi mặc kệ hiện tại Lâu Tự Ngọc có bao nhiêu đắc ý thì năm đó vẫn là bại tướng dưới tay nàng. Tóm lại nàng ta cũng từng thắng, bất kể thế nào thì Lâu Tự Ngọc cũng sẽ để ý một hai. Nghĩ đến đây, Nhan Hảo cười cười như hoa, yêu dã vô cùng.
Nhưng Tống Lập Ngôn lại nhìn nàng ta với ánh mắt cổ quái: “Chỗ này cách ta gần nhất.”
Nhan Hảo: “……”
Cái chỗ bé tí này mà cũng phân xa hay gần sao? Trong lòng nàng ta mắng chửi um xùm lên, sau đó bực tức, híp mắt nói: “Nhiều năm trước nói thế nào thì chúng ta cũng có tình nghĩa đồng cam cộng khổ, sao đại nhân có thể lạnh nhạt, trở mặt là không nhận người như thế chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737278/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.