“Hắn” trong miệng bà trước nay chỉ có La Vĩnh Sanh thế nhưng lúc này La Vĩnh Sanh hy vọng bà đang nói tới người khác chứ chẳng liên quan gì tới ông ta.
Bên ngoài tiếng động ồn ào, không ít người nghe thấy được lời bà thì vây lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. La Vĩnh Sanh buông rèm cửa lui về phía sau vài bước, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa. Không phải ông ta thương tâm mà chỉ cảm thấy không quen, người theo mình nhiều năm như thế lại muốn chạy, giống như ông ta đã làm sai cái gì đó.
Ông ta đã sai cái gì? Ông ta không sai, chỉ là bà ta để tâm chuyện vụn vặt, có liên quan gì tới ông ta đâu?
La Vĩnh Sanh mím miệng không rên một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm rèm cửa đến ngây ra. Bên ngoài ầm ĩ giằng co thật lâu, sau đó mới chậm rãi an tĩnh xuống. Trong chốc lát sau Triệu Thanh Hoài xốc mành đi vào.
“Vĩnh Sanh.” Mành rơi xuống, phía sau ông ta không còn ai.
La Vĩnh Sanh mặt không biểu tình nói: “Sư huynh mà muốn khuyên ta thì không cần đâu, nàng ta muốn đi thì đi, ta không giữ.”
“Ta tới không phải để khuyên đệ.” Triệu Thanh Hoài vuốt râu, vô cùng đứng đắn đi tới trước mặt hắn, sau đó lại rất không nghiêm túc mà toét miệng cười nói, “Ta tới bỏ đá xuống giếng.”
La Vĩnh Sanh: “……?”
“Trong mấy sư đệ của ta thì ngươi là ngừoi hiếu thắng nhất, trước nay lại tâm cao khí ngạo coi thường tất cả. Năm đó Hoa Diêu thổ lộ bị ngươi cự tuyệt thì ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737271/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.