Hoa Diêu tiền bối đang giúp đỡ người bệnh nghe thấy thế thì buông lỏng tay lui về bên người ông ta, đôi mắt an tĩnh nhìn ông ta. La Vĩnh Sanh nhẹ nhàng nói thầm hai câu bên tai nàng. Sắc mặt Hoa Diêu biến đổi, nhíu mày lui về sau một bước.
“Làm cái gì?” La Vĩnh Sanh nhíu mày, “Ta bây giờ không nhờ được ngươi nữa sao?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi trốn cái gì?”
“…… Lần sau có gì dặn dò thì ngài cứ dùng hồn âm.” Hoa Diêu quay mặt đi, “Đặc biệt là khi dặn dò loại việc này.”
La Vĩnh Sanh không hiểu sao thấy bực, cười lạnh nói: “Sao, ngươi còn cảm thấy mất mặt hả? Nếu thật sự ngươi muốn thanh cao thì có thể đừng nghe ta nói.”
Hoa Diêu nhàn nhạt liếc ông ta một cái sau đó không hé răng mà tiếp tục trở về muốn đỡ đệ tử bị gãy chân kia.
Ngày thường La Vĩnh Sanh là người rất ôn hòa, nói là quân tử khiêm nhường cũng không sai. Nhưng Tống Lập Ngôn không rõ vì sao ông ta luôn cực kỳ khắc nghiệt với Hoa Diêu tiền bối. Giống như bây giờ, cho dù là tức giận thì cũng nên thôi đi, nhưng ông ta lại nhìn chằm chằm Hoa Diêu tiền bối mà châm chọc nói: “Một bó tuổi rồi còn làm những việc này, ngươi cho rằng dung mạo không thay đổi thì mình vẫn là thiếu nữ xanh mơn mởn sao? Cẩn thận không gãy eo đó.”
“Vâng.” Hoa Diêu tiền bối lại chẳng hề giận, chỉ thấp giọng lên tiếng rồi đỡ người tới bên ngoài lều của đại phu.
La Vĩnh Sanh âm trầm, phất tay đi về doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737269/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.