Lâm Lê Hoa nghe được thì nhíu mày, muốn chạy lên che chở Lâu Tự Ngọc nhưng nàng ta thật sự suy yếu, đứng lên chân cũng run, đi không được hai bước đã ngã xuống.
Lâu Tự Ngọc xách cổ nàng ta lên ném về phía sau mình, sau đó càng cười đến vui vẻ nói: “Lão Hồ Vương sinh ra thứ gì thì ngài rõ ràng nhất vì ngài tự mình đón ta mà. Chẳng qua người năm đó muốn đuổi ta đi cũng là ngài, hiện tại không có chuyện trong nhà xảy ra chuyện lại tới trách ta chứ? Không phải đã không liên quan tới nhau sao?”
“Nếu con hồ yêu thấp kém bên cạnh ngươi không gây chuyện thì đúng là chúng ta chẳng liên quan gì.” Ngô Tới Tửu đi một bước về phía nàng nói, “Nhưng mà hiện tại bởi vì ngươi mà hồ phủ bị hủy, tộc nhân bị giết. Nếu ngươi còn dám không biết xấu hổ nói cái này không liên quan gì tới ngươi thì ta cũng bất chấp cái gì mà trưởng bối với vãn bối, nhất định sẽ đưa ngươi đi gặp lão Hồ Vương.”
“Oa, lại muốn động thủ ư?” Lâu Tự Ngọc lộ ra biểu tình sợ hãi, khoa trương mà méo miệng. Nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi biểu tình, tiếp tục cười đến vô tâm vô phế, “Ngài cho rằng bây giờ là 1000 năm trước chắc?”
Yêu khí cường đại theo chín cái đuôi phóng ra, nàng vươn một ngón tay, rất là đắc ý mà lắc lắc với ông ta: “Khó mà làm được đó.”
Ngô Tới Tửu đột nhiên tấn công, Lâu Tự Ngọc cũng đã sớm có phòng bị nên thoáng chốc giữa hai người đã sấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737261/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.