Mưa còn đang rơi, hốc cây lúc này lại ấm áp. Không biết Lâu Tự Ngọc tìm được ở đâu một đống lá cây khô làm một cái ổ lớn, sau đó nàng cởi áo ngoài ra lót lên trên sau đó đỡ hắn qua đó nằm.
Tống Lập Ngôn vẫn ôm đầu như cũ, mặt mũi thống khổ.
“Nếu thật sự khó chịu thì không bằng ngài nằm nghỉ chút đi?” Lâu Tự Ngọc nói, “Ta sẽ canh ở cửa động cho ngài.”
Thế là thế nào? Tống Lập Ngôn cảm thấy buồn cười: “Một nữ nhi gia như ngươi lại canh cho ta nghỉ ngơi là sao?”
Lâu Tự Ngọc lặng người chớp mắt sau đó thổn thức nói: “Đại nhân coi nô gia như nữ nhi gia sao?”
Mỗi một kiếp hắn luân hồi bọn họ đều từng có cảnh cùng phòng qua đêm. Tuy một người nằm trên giường, một người nằm dưới giường nhưng nàng cũng luôn quấn lấy muốn hắn phụ trách, cưới hỏi nàng đàng hoàng. Đáng tiếc lúc ấy hắn đã biết nàng là hồ yêu nên chỉ lạnh mặt nói: “Yêu quái thì làm gì phân nam nữ, chỉ có phân đực cái. Ngươi không thể chỉ vì hóa thành hình người mà kiên quyết cho rằng mình cũng thuộc quy củ của người phàm.”
Một đời kia Tống Thừa Lâm đặc biệt không buông tha ai khi nói chuyện, hắn chỉ muốn bản thân thống khoái còn mặc kệ người nghe có cảm giác gì. Tống Lập Ngôn nhớ tới cái tật xấu này thì sắc mặt có chút khó coi. Hắn nỗ lực nhớ lại biểu tình của Lâu Tự Ngọc lúc ấy nhưng nghĩ nửa ngày mới phát hiện mình lúc ấy đâu có thèm nhìn nàng. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737259/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.