“Sao ngài lại tới đây?” Nàng vui mừng mà ôm lấy vai hắn, cái mõm nhọn cẩn thận chạm vào má hắn, sau đó lại nhanh chóng thu lại, trong mắt lấp lánh như nước hồ Bích Ba.
Tống Lập Ngôn vốn rất không vui, thậm chí còn đang chuẩn bị mắng nàng nhưng vừa thấy bộ dạng này của nàng thì hắn có tức đến mấy cũng tan biến, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu liên tục: “Đang êm đẹp ngươi hóa ra nguyên hình làm gì?”
Lâu Tự Ngọc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn hắn: “Ta đang cân nhắc…… Nếu ngài đã nhớ ra hết thì chắc vẫn quen với nguyên hình của ta hơn.”
“Biến trở về đi.”
“Nhưng……” Nàng bĩu môi, rầm rì mà cọ bên tai hắn, nửa câu sau nàng không dám nói —— biến trở về hình người thì không thể ôm ngài như thế này nha. Cũng chỉ có lúc ở trong bộ dạng hồ ly nàng mới có thể thân cận với hắn không chút cố kỵ thế này.
Có lẽ đã nhận ra tâm tư của nàng, Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng chọc ngón tay có bạch quan lên người nàng. Lâu Tự Ngọc thoáng chốc cảm thấy tứ chi nặng nề, xoay người rơi xuống đất trở về hình người.
“……”
Nói không mất mát là không có khả năng, nàng cười gượng hai tiếng, mượn cớ sửa sang làn váy mà cúi đầu nhằm che giấu chật vật trong đáy mắt. Trong lòng nàng trấn an mình rằng dù không ôm được lâu nhưng tốt xấu gì cũng cọ hắn được một lát, nàng nên thấy đủ.
Nhưng nàng mới vừa cúi đầu thì cả người đã bị kéo qua, tay áo màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737256/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.