Tống Tuân đang ở bên ngoài chỉ huy người nâng gương nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại thấy Lâu chưởng quầy lại biến trở lại bộ dáng cười ngây ngô lúc mới tới, hai tay ôm mặt, cả người đỏ bừng.
“Đại nhân?” Hắn nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Ngài làm cái gì thế?”
Tống Lập Ngôn thản nhiên mà dắt dây cương, thấp giọng đáp lời: “Nói những gì người khác nói thôi.”
Tống Tuân không hiểu ra sao, chỉ đành nhìn hai người lên ngựa, mờ mịt hỏi: “Đã trễ thế này, Lâu chưởng quầy còn muốn cùng đại nhân cùng nhau đi sao?”
“Tiện đường đưa nàng trở về.”
Nhưng đường về huyện nha và khách điếm không giống nhau mà? Tống Tuân chưa kịp nói ra thì vó ngựa đã nhấc lên một đám bụi khiến mặt hắn đen thui. Hắn nhịn không được cảm khái, đúng là xưa đâu bằng nay, đại nhân nhà hắn lúc trước còn bị người ta nghẹn đến nói không nên lời thế mà hiện tại lại phong hoa tuyết nguyệt cực kỳ thành thạo thế này. Ngựa kia của hắn đến Tống Tuân còn chưa được ngồi đâu.
Gió đêm gào thét, Lâu Tự Ngọc danh chính ngôn thuận mà ôm eo Tống Lập Ngôn, trong lòng lo lắng Mạnh Bà kính nhưng lại không dám nhắc nhở hắn mà chỉ có thể nói bóng nói gió: “Nô gia cảm thấy vài hung phạm hôm nay thật sự không cần động tay. Đều đã là chuyện đời trước, người chết là hết, sao còn liên lụy đến đời này chứ? Giết người phải đền mạng, lại phải đi vào luân hồi nhiều đau khổ.”
Tống Lập Ngôn hừ cười: “Chuyện cũ năm xưa Lâu chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737245/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.