La An Hà khó có lúc thống khoái, nghĩ thầm dù thiên phú mình không bằng người này nhưng ít nhất chức quan vẫn hơn hắn, vì thế ngẫu nhiên có thể phát tiết chút bực tức. Nhưng hắn không đắc ý được bao lâu đã nghe thấy Tống Lập Ngôn nói: “Năm ấy đại nhân có tới Định Nam Hầu phủ ở kinh đô, vì sao lúc ấy ngài lại hỏi thăm hành tung của tiểu Hầu gia? Ấn theo chức quan thì không phải đại nhân cũng dĩ hạ phạm thượng sao?”
Ngực nhảy dựng lên, La An Hà đen mặt hỏi: “Ai nói cho ngươi?”
Định Nam Hầu phủ chính là một nơi kỳ lạ. Bỏ qua chuyện Thượng Thanh Tư giúp đỡ bọn họ thì bản thân Định Nam Hầu được thánh sủng, quyền cao chức trọng. Quan viên các nơi vào kinh mỗi năm không tránh khỏi sẽ tới đó nịnh bợ. Tiểu Hầu gia vừa sinh ra đã được thụ phong, nhưng không ai biết hắn đi đâu, chỉ biết hàng năm hắn ở bên ngoài chỉ đến khi ăn tết mới về nhà thăm người thân. Lần trước hắn thật vất vả mới vào được nơi đó nên cũng hỏi thăm hạ nhân một hai, sao chuyện này lại truyền tới tai Tống Lập Ngôn chứ?
“Hạ nhân miệng không nghiêm, có người tới hỏi thăm thì đến hỏi ta có quen biết La đại nhân không.” La An Hà đang nghĩ ngợi thì người trước mặt đã trả lời nói, “Đáng tiếc lúc ấy tại hạ cũng không quen La đại nhân, nếu không thế nào cũng nên mời vào uống một chén trà nhỏ mới phải.”
La An Hà hoảng hốt, lặng người một hồi cũng không hiểu lời này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737241/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.